Mạc tà – Sủng thú tình nghĩa chấp nhận luân hồi mãi mãi vì chủ nhân

yêu thú mạc tà

Mạc tà là một hồ ly biến dị, sủng thú của Sở Mộ trong truyện Sủng Mị của tác giả Ngư Thiên Không. Bộ truyện này đã lấy đi rất nhiều nước mắt của độc giả khi chứng kiến tình bằng hữu, sự trung thành khó tưởng tượng nổi giữa nam chính và hồn thú của hắn.

Xem thêm: Sủng Mị review, tổng hợp truyện huyền huyễn hay nhất.

Sở Mộ lần đầu gặp Mạc Tà chỉ là ấu hồ yếu ớt, là loại Hồn sủng có năng lực hấp thu ánh trăng hóa thành lực lượng cho mình. Nhưng lại bất ngờ phát hiện ra đây lại là loại dị biến Hồn sủng, lại là liên tục dị biến là Hồn sủng phát triển không giới hạn, chỉ cần tỉ mỉ bồi dưỡng tuyệt đối có khả năng tiêu dao khắp thế giới.

Thuở còn nhỏ, Mạc Tà lúc nào cũng có bộ dạng ngây thơ đến đáng thương hình dáng lại cực kỳ khả ái lúc nào cũng muốn làm nũng chủ nhân mình. Sở Mộ đặt cho ấu hồ này cái tên Mạc Tà ý nghĩa là sẽ như thanh vũ khí, lúc yên lặng ôn nhu mỹ lệ, lúc động thì sắc bén linh hoạt dị thường.

Về cách chiến đấu thì lúc nhỏ Mạc Tà dựa vào sự nhanh nhẹn, động tác linh hoạt và sự sắc bén của móng vuốt để công kích đối phương. Tuy nhỏ yếu nhưng lại sở hữu lực công kích rất mạnh, kẻ thù nếu chỉ nhìn hình dáng bên ngoài để đoán định thì sẽ bị lừa to, thuyền lật trong mương lúc nào không hay, đúng kiểu giảo hoạt của hồ ly dù bên trong có đang là một ý chí chiến đấu sôi sục thì ánh mắt bên ngoài luôn tỏ vẻ nhu hoà vô hại, thật ra thì lại ẩn dấu khả năng chiến đấu cường đại của mình.

“Một người một hồ yên lặng đứng dưới tàng cây lộ vẻ vô cùng tà dị.” tác giả chỉ miêu tả đơn giản nhưng đủ để thể hiện cái chất của đôi chủ nhân, hồn thú này. Rất đẹp phải không nào?

Mạc tà gặp chủ nhân của mình khi còn là một ấu thú, hoàn toàn là dựa vào bản năng và tính cách ương ngạnh để sinh tồn trong thế giới hung hiểm này. Cả hai nương tựa nhau, chiếu cố lẫn nhau, từ nay không còn phải đơn độc một mình nữa, gặp nhau tình cờ nhưng niềm tin trao nhau là chân thành mãi mãi. Rồi nó từ một tiểu hồ ly đã trở thành sinh vật cường đại của thế giới này, toả ra khí chất vương giả uy nghiêm chỉ một tiếng gầm đủ để ép người khác không thở nổi, thân thể tràn đầy lực lượng bốn chân có nộ hoả vờn quanh, chín cái đuôi khổng lồ dao động chấn nhiếp nhân tâm, Mạc Tà chính là Vương giả cao ngạo và lạnh lùng.

“Một người một hồ yên lặng đứng dưới tàng cây lộ vẻ vô cùng tà dị.”

Nguyên nhân Mạc Tà và chủ nhân Sở Mộ chia cắt

Sở Mộ vì cứu vớt thế giới, trả lại ánh mặt trời ấm áp cho tất thảy, nhưng hầu như không một ai biết là có một người liều mạng sống của mình chiến đấu vì sinh tồn của thế giới. Sở Mộ đưa linh hồn kẻ thù Thiên Yêu ma tổ vào không gian Xích Hoả Diệu Nhật, nhưng đây chính là một không gian cấm chế, tầng cấm chế mỏng manh này tiến vô dễ dàng, lại không có cách nào chạy ngược trở ra, chính là Phong Ấn Vĩnh Viễn xung quanh chỉ là dung nham và biển lửa vô hạn.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn tới tinh cầu xa xăm, thần sắc mất mác trước nay chưa từng có. Dưới chân hắn là đại địa nứt nẻ, phía ngoài kia là hư không mịt mờ vô tận. Xa hơn nữa là Thiên cung chỉ nhỏ bằng hạt đậu, xuống chút nữa là nhân gian đại địa. Hắn và sủng thú của mình phải phân ly, đồng thời chính mình phải đối mặt với sự cô tịch ở thế giới trống rỗng này mười năm, một trăm năm, ngàn năm, hàng vạn năm…

“Xích Hỏa Diệu Nhật trở lại quỹ tích vận chuyển bình thường, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp đại địa.

Hải dượng gợn sóng, mây mù trôi nổi trên cao, Hồn sủng chạy nhảy trong rừng rậm, sông suối hoan ca… Giữa trưa, một đám nhân loại tu luyện đổ mồ hôi, chỉ huy Hồn sủng chiến đấu tràn đầy nhiệt huyết. Trời chiều ráng mây đỏ đỏ bừng trôi dạt về phương xa, lãng khách mỏi mệt tìm nơi nghỉ chân, yêu thú bò vào hang động ngủ say. Mặt trời lên mặt trời lặn, một ngày cứ như vậy lặng lẽ qua đi.

Vạn vật sinh linh dần dần quên lãng đoạn thời gian hắc ám cách đây không lâu. Tất cả mọi người lại bước lên con đường Hồn sủng sư, không ngừng phấn đấu vì lý tưởng của mình.

Mà hết thảy những chuyện đó đều rơi vào trong mắt một người. Hắn nằm trong biển lửa nóng rực, lấy tay gối đầu, nhìn xuống nhân gian đại địa. Chỉ cần là địa phương ánh náng chiếu tới, hắn sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn cũng mất đi ý định tìm kiếm phương pháp rời khỏi nơi này. Thậm chí trong quãng thời gian rất lâu, hắn không muốn động. Cứ lẳng lặng nhìn nhân gian đại địa, nhìn người thân và Hồn sủng của mình chung sống với nhau.”

Luân hồi – Chỉ vì câu nói “Ta gọi ngươi là Mạc Tà!”

Mạc Tà đã ngủ tại Vạn Khung Long Uyên rất lâu. Thời điểm nó tỉnh lại hình như phát sinh biến hóa nó không hiểu tại sao Sở Mộ vẫn chưa trở về. Nó giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, bắt đầu chạy loạn vòng quanh Vạn Khung Long Uyên. Nó phun hỏa diễm loạn xạ, di chuyển khắp nơi không mục đích. Khí tức cường đại hù dọa những sinh vật khác kinh hoảng chạy trốn. Tiếng gào thét thê lương, Mạc Tà chỉ có Sở Mộ, nếu như tìm không thấy Sở Mộ, nó sẽ đi đâu, nó biết làm gì đây? Nó đã quen với bả vai ấm áp của Sở Mộ, nó làm sao ngủ được trên đống nham thạch lạnh băng? 

Cuồng phong thổi quét băng tuyết trên đỉnh núi, Mạc Tà vẫn đang gào thét điên cuồng. Nó giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn, bắt đầu chạy loạn vòng quanh Vạn Khung Long Uyên. Nó phun hỏa diễm loạn xạ, di chuyển khắp nơi không mục đích. Khí tức cường đại hù dọa những sinh vật khác kinh hoảng chạy trốn.

Bộ lông trắng bạc mỹ lệ, hai lỗ tai mềm như nhung, chín cái đuôi khả ái không ngừng lắc lư. Lúc này tiểu hồ ly đang ngẩng đầu lên trời gào thét, cuồng phong thổi quét băng tuyết trên đỉnh núi, Mạc Tà vẫn đang gào thét điên cuồng. Nó không thể chấp nhận nổi điều này, Mạc Tà biến dị lần cuối cùng trở thành Luân Hồi Thần Hồ nắm giữ lực lượng chính là thời gian luân hồi.

Thế giới đột nhiên ngừng lại, mây ngừng trôi, gió ngừng thổi, trời đất chỉ là một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh tuyệt đối. Hết thảy mọi thứ đều dừng lại, thời gian dĩ nhiên có thể dừng lại, thậm chí thời gian còn có thể nghịch lưu. “Không có đợi được chủ nhân xuất hiện, cho nên nó lựa chọn luân hồi.” “Bởi vì có một tiểu tử không muốn nó trôi qua, nó đã đình chỉ thế giới vận chuyển.”

Đó là bởi vì linh hồn của nó đã tu luyện tới cảnh giới rất cao, mặc dù luân hồi trở về quá khứ cũng có thể phá vỡ quy tắc thiên địa. “Nó sống trong quá khứ.” Vì muốn tiếp tục nằm ngủ trên bả vai của chủ nhân, nó lựa chọn luân hồi trở về quá khứ.

Luân hồi, Mạc Tà lựa chọn luân hồi để trở về bên cạnh như ngày xưa. Cứ như thế, thời gian quay đi quay lại, một vòng luân hồi nối tiếp luân hồi. Linh hồn của nó rốt cuộc làm bạn với Sở Mộ bao lâu? Trên thực tế, nó đã biết mình tên là Mạc Tà, cái tên này đã theo nó thật lâu, thật lâu rồi. Nhưng mỗi một lần nghe thấy Sở Mộ đặt tên cho nó, nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, lắc lư cái đuôi nhỏ đi theo làm nũng với hắn.

Ánh mắt nó trong suốt nhìn thiếu niên ở trước mặt, dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe một câu: “Ta gọi ngươi là Mạc Tà.”

Phong Vân!

Các đạo hữu nếu muốn tìm truyện hơi lạ lạ, quái quái để đọc giải trí.Hãy đọc thử bộ truyện:

Đảo Kiến

3 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x