Tần Mục nhận nuôi Long kỳ lân – Mục Thần Ký

long-kỳ-lân

Hắn đi tới trước sơn môn Thái học viện, vừa mới đi qua sơn môn thì đột nhiên lại lui trở về, trên dưới đánh giá con Long Kỳ Long canh giữ trước sơn môn kia.

Con Long Kỳ Lân kia vẫn nằm nhoài dưới sơn môn như cũ, mắt nhìn phía trước, không nhúc nhích, thế nhưng dây xích buộc trên cổ nó lại không còn.

Tần Mục trên dưới đánh giá vài lần, con Long Kỳ Lân kia vẫn mắt nhìn phía trước, không nháy một cái, trông như bức tượng bằng đá vậy, thế nhưng gân xanh trên cổ con Long Kỳ Lân này lại lồi lên từng cái từng cái một.

“Ngươi nhìn cái gì?” Long Kỳ Lân giận dữ, nghiêng đầu lại hướng về phía hắn rống lên một tiếng từ trong cổ họng.

Tần Mục hiếu kỳ hỏi: “Dây xích trên cổ ngươi đã không còn, vì sao không đi? Ở lại chỗ này làm gì?”

Con Long Kỳ Lân kia mệt mỏi nói: “Ta không có chỗ để đi. Nơi này mỗi ngày đều có người đưa thức ăn tới, vì sao ta phải đi? Ta thoải mái lắm.”

Hồ Linh Nhi cười giòn tan nói: “To con, theo đuổi của ngươi chính là ăn uống hả?”

Long Kỳ Lân liếc nàng một cái, khá là khinh thường: “Hồ ly tinh sao biết được chí hướng của Kỳ Lân? Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu.”

Hồ Linh Nhi cười nói với Tần Mục: “Công tử, mỗi ngày con Long Kỳ Lân này đều ngồi ở đây, ngồi đến choáng váng. Chúng ta không cần để ý tới hắn.”

Tần Mục đang muốn đi lên núi thì Long Kỳ Lân cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn: “Lão gia nhà ta từ quan, mang theo một ông già đi rồi, bỏ lại ta, không cần ta. Ta lại không có chỗ để đi, không thể làm gì khác hơn là ở lại chỗ này canh cửa, mỗi ngày lại còn bị một con bò bắt nạt. Bây giờ lại bị một con hồ ly châm biếm, những ngày tháng này không có cách nào vượt qua… “

Tần Mục lui về phía sau hai bước, đi tới trước mặt Long Kỳ Lân, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là thú cưỡi của Tổ sư hả? Chúng ta là đồng môn, ta là Giáo chủ của Thánh giáo.”

Long Kỳ Lân cảnh giác liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Ta không quen biết Tổ sư nào, cũng không nhận ra Giáo chủ nào. Ngươi làm ta say ngất, ta vẫn chưa tìm ngươi tính sổ đây.”

Tần Mục cười nói: “Lần trước ta đến đánh Đạo Tử Đạo môn, không phải ngươi nhìn thấy ta và Tổ sư cùng lại đây sao? Khi đó ngươi hẳn phải biết quan hệ của ta và Tổ sư. Ngươi không cần cẩn thận như vậy.”

Long Kỳ Lân hừ lạnh một tiếng: “Sau đó ngươi liền làm ta say ngất.”

Tần Mục lúng túng nói: “Ai bảo ngươi đầu độc ta đi đánh con bò kia chứ? Hại ta bị con bò kia đánh cho một trận. Ngươi căn bản không có nói với ta thực lực con bò kia mạnh mẽ như vậy. Oan gia nên cởi không nên buộc… “

Long Kỳ Lân hừ lạnh lần nữa: “Sau đó ngươi liền trả thù, làm ta say ngất.”

Tần Mục thử dò xét nói: “Nếu không, ta bảo con bò kia lại đây cho ngươi đánh nó một trận?”

Đương nhiên là Long Kỳ Lân không tin: “Ngươi lại còn muốn làm ta say ngất?”

Tần Mục bất đắc dĩ, đành phải lên núi, con Long Kỳ Lân này có chút bảo thủ, chỉ nhớ kỹ chuyện mình làm nó say ngất.

Đột nhiên, hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cuối cùng thì con Long Kỳ Lân kia cũng rời chỗ, rập khuôn từng bước đi theo phía sau hắn. Thấy hắn dừng bước, con Long Kỳ Lân kia cũng dừng bước theo.

Tần Mục đi về phía trước, con Long Kỳ Lân kia cũng đi về phía trước, Tần Mục dừng lại bên dưới vách núi, quay đầu lại nhìn một chút.

Con Long Kỳ Lân kia cũng ngừng lại theo.

Tần Mục nhún người nhảy lên vách núi, dưới chân con Long Kỳ Lân kia sinh ra một đám mây lửa, nâng thân hình khổng lồ bay theo lên vách núi.

Tần Mục xoay người, cười nói: “Ngươi theo ta làm gì? Ta chỉ làm ngươi say ngất một lần, lấy một ít long tiên thôi, còn thù sâu khổ nhọc như vậy sao?”

“Ngươi làm ta say ngất, cần phải phụ trách việc ăn uống của ta.” Con Long Kỳ Lân kia nghiêm túc cẩn thận nói.

Tần Mục buồn bực, nói: “Không phải ngươi mới vừa nói, mỗi ngày đều có người cơm bưng nước rót cho ngươi sao? Ngươi canh giữ trước sơn môn là được.”

Con Long Kỳ Lân kia cúi đầu: “Trước đây đều là lão gia cho ta ăn uống, sau khi lão gia rời đi, đã không có người chăm sóc ta, hơn một tháng rồi ta chưa ăn gì. Đại Tế Ti mới tới cho rằng ta là tảng đá, Quốc Tử giám khác cũng cho rằng ta là tảng đá, ta cũng không tiện xin ăn. Bỏ mặt xuống không được. Con bò kia còn ỷ vào chỗ dựa là Bá Sơn Tế Tửu bắt nạt ta, nói ta lừa dối tình cảm của nó… “

Tần Mục thấy dáng vẻ ủy khuất của nó thì động lòng thương xót, nói: “Được rồi, được rồi, đừng oan ức như thế. Sau này ngươi đi theo ta, ta bao ngươi ăn uống. Ta có tiền! Ngươi ăn cái gì?”

“Mỗi ngày ta chỉ uống nước của hồ Ngọc Long, chỉ ăn một đấu linh đan Xích Hỏa.”

Tần Mục xiết chặt nắm đấm, Hồ Linh Nhi cũng có chút run bắn cả người, hồ Ngọc Long chính là cái hồ hình thành từ khu vực Cửu Long khí ngưng tụ trên núi kia, nước trong hồ rất nhiều, có thể để cho con Long Kỳ Lân này uống thoải mái, thế nhưng một đấu linh đan Xích Hỏa liền muốn mạng rồi.

“Công tử, chút tiền này của chúng ta chỉ đủ cho nó ăn nửa tháng.”

Hồ Linh Nhi nói nhỏ: “Ta cảm thấy vẫn là không nên thu nhận giúp đỡ nó, nếu không nó sẽ ăn sạch chút của cải này của chúng ta.”

Long Kỳ Lân nghe được, vội vàng nói: “Ta có thể đói bụng một chút, mỗi ngày chỉ ăn nửa đấu, nếu không thì một thăng cũng được vậy? Không thể ít hơn một thăng.”

Tần Mục khoát tay áo một cái, nói: “Ta chính là dược sư, tự mình bào chế luyện được linh đan Xích Hỏa, có thể bớt chút tiền. Ăn thì không thiếu cho ngươi, tuy nhiên ta không thể nuôi không ngươi.”

Long Kỳ Lân liền vội vàng kêu lên: “Ngươi làm ta say ngất đấy! Hơn nữa chúng ta còn là đồng môn, ngươi là Giáo chủ, ngươi có trách nhiệm nuôi ta, ta là thú cưỡi của Tổ sư các ngươi!”

Tần Mục đau đầu, nói: “Chỉ cần mỗi ngày ngươi phân cho ta một ít long tiên, bằng không ta nuôi ngươi không nổi.”

“Long tiên?” Con Long Kỳ Lân này lại cảnh giác lên.

Tần Mục nói: “Long tiên chính là nước dãi của ngươi.”

Long Kỳ Lân hiển nhiên hiểu sai, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt. Đúng rồi, ngươi mới vừa nói có thể bảo con bò kia lại đây, để ta đánh nó một trận?”

Tần Mục cảnh cáo nói: “Không nên được voi đòi tiên, bằng không mỗi ngày chỉ cho ngươi nửa đấu linh đan Xích Hỏa.”

Long Kỳ Lân vội vã câm miệng, rập khuôn từng bước đi theo hắn, chỉ lo làm mất đi chủ cơm này. Hồ Linh Nhi không ngừng quay đầu lại đánh giá thứ khổng lồ này, tên này đứng lên thì cao hơn Tần Mục rất nhiều, Tần Mục cố gắng lắm mới đứng đến râu rồng buông xuống từ cằm nó, hơn nữa đuôi Long Kỳ Lân rất dài, chỉ sợ tới bốn, năm trượng.

Trên người con Long Kỳ Lân này nhô ra đầy hoa văn quái lạ, như là phù văn bẩm sinh, uy phong lẫm liệt.

“Chẳng trách có thể ăn nhiều như vậy, cái con này còn lớn hơn Ngưu Nhị một chút, không biết sau khi hiện ra chân thân thì lớn bao nhiêu.” Hồ Linh Nhi thầm giật mình.

Tần Mục mang Long Kỳ Lân lên núi, đi tới hồ Ngọc Long, để cho con Long Kỳ Lân này uống nước trước, thầm nghĩ: “Ta còn không biết một bình long tiên nhỏ có thể bán được bao nhiêu tiền, tuy nhiên đây là linh dược trị thương, giá cả hẳn là không thấp chứ? Chỉ mong có thể thu hồi vốn mua dược liệu, bằng không thật muốn miệng ăn núi lở rồi… “

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x