Chương 36 – Kết thúc – Hành trình mới của Kira

TIỂU THUYẾT – ĐẢO KIẾN

Chương 35: Cuộc chiến cuối cùng 2

– Vì sao ư? Anh thay đổi quá nhiều, anh không còn là chiến binh kiến mà tôi từng quen biết trước kia, nhìn lại mình đi, anh đã trở thành một con quái vật khát máu rồi. Tôi đã theo anh trên suốt hành trình dài, chứng kiến từng khoảnh khắc anh dũng của anh, cũng thấy những điều điên rồ mà anh đã thực hiện. Nhưng bắt giữ các nữ vương thì anh đã đi quá xa rồi. Kiến số 154 trả lời Kira.

– Ta làm vậy, chính là để bảo vệ các ngươi khỏi bị đám kiến ngoại lai này tàn sát nữa.

– Ta chính là công thần, là kiến đã chịu biết bao nguy hiểm, đứng ra gánh vác trách nhiệm nặng nề. Các ngươi bây giờ nhìn ta với ánh mắt như vậy là cớ làm sao. Kira phẫn nộ.

Kira vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái điên cuồng khi chiến đấu, áp lực từ ánh mắt đỏ ngầu, sự căng cứng của từng thớ thịt mà nó gây ra đối với những con kiến xung quanh là cực lớn. Phần lớn chúng đều chứng kiến Kira chiến đấu, nên đủ biết nếu Kira dùng hết sức tấn công kiến chúa, thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra, bọn chúng cản được sao.

Nhưng chắc chắn chúng sẽ kiên quyết không cho Kira đến gẫn các kiến chúa cho dù phải chết hết đi nữa. Đó là bản năng, cũng là niềm tự hào to lớn của chúng.

– Anh là vì mộng ước của bản thân mình mà thôi. Anh không nhận ra mình đã thay đổi nhiều đến thế nào ư. Từ một chiến binh kiến quả cảm, khí phách đã trở thành một kiến đầy dã tâm. Số 154 trả lời Kira.

– Ngươi đã mất đi bản ngã của mình rồi. Ngươi quên mình là kiến rồi ư. Loài kiến là những thực thể sinh vật đặc biệt, bọn ta tự hào vì nền văn minh của mình, tự hào vì mối quan hệ xã hội, cộng đồng gắn kết cùng tồn tại nâng đỡ nhau. Giữa chúng ta không phân biệt giai cấp, không tồn tại những cái tôi cá nhân. Một kiến chúa quở trách Kira.

– Ta đã đi qua nhiều vùng miền, gặp gỡ nhiều loài kiến khác nhau. Về cơ bản mỗi con kiến sinh ra đều đã mang số mệnh được định sẵn của mình. Một số rất ít sẽ trở thành kiến chúa, còn đa số sẽ trở thành kiến thợ, cũng có một số kiến đực như ta đây, nhưng hầu như chỉ được sử dụng cho mục đích sinh sản, tuổi thọ cực kỳ ngắn ngủi, mỗi lần giao phối sẽ như bông hoa nở rộ một lần rồi trở về cát bụi. Ta không cam tâm một cuộc đời tẻ nhạt như vậy. Kira trả lời hội đồng kiến chúa.

– Đó là vì sao bọn ta xác định ngươi là mối nguy hại tiềm tàng và to lớn nhất. Ngươi quá hiếu chiến, ngươi tưởng ngươi đi xa, biết nhiều ư! Không, không, ngươi vẫn chỉ là một chú kiến đực nhỏ bé với tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.

– Nền văn minh được kế thừa từ xa xưa của loài kiến trên vùng đất này đã xây dựng được những vương quốc, đế chế rộng lớn, những thành phố đạt được nhiều thành tựu tuyệt vời. Chúng ta có cả một nền nông nghiệp kết hợp cả săn bắn lẫn nuôi trồng, tự cung cấp được chất ngọt, những nhà khoa học, thiết kế đại tài phát minh ra hàng tá thứ hay ho, phục vụ cho cuộc sống của tổ.

– Ngươi thật ấu trĩ, chỉ mới sở hữu được chút ít sức mạnh vượt trội nhưng bất thường, lại muốn lật đổ cả trật tự tự nhiên của loài kiến.

– Ngươi không suy nghĩ qua, tại sao mỗi con kiến sinh ra lại không được tự do lựa chọn điều nó mong muốn, mà là chú định sẵn nhiệm vụ từ trước khi chào đời?

– Đó chính là thể chế xã hội ưu việt, không có loài con trùng hay động vật nào có được. Vậy mà ngươi lại phủ nhận nó.

Những con kiến chúa trách mắng Kira một cách nặng nề.

– Đó đã là hệ thống tổ chức xưa cũ, đi theo ta, ta sẽ dẫn dắt các ngươi ra khỏi đảo này, tìm ra thế giới bên ngoài rộng lớn hơn. Kira vẫn kiên quyết với ý định của mình.

– Hệ thống xã hội chúng ta xưa cũ nhưng lại cực kỳ ổn định, trật tự. Còn những điều mới lạ mà ngươi hứu hẹn sẽ là sự hỗn loạn, mang đến cuộc khủng hoảng có tính chất huỷ diệt kết cấu tổ chức loài kiến. Con kiến chúa uyên thâm đứng ra, nó muốn phân tích cho Kira thấy điều mà những con kiến chúa luôn muốn giữ gìn lâu nay.

“Có một thứ được gọi là cán cân trật tự và hỗn loạn. Từ xa xưa, 2 khái niệm này luôn song hành và tương tác lẫn nhau.

Trật tự là khi mọi thứ xảy ra đều nằm trong khuôn khổ luật lệ, chuẩn mực đã được thiết lập từ trước với mục đích đảm bảo xã hội có thể hoạt động, phát triển một cách hiệu quả, an toàn và công bằng nhất.

Còn hỗn loạn là khi mọi thứ hoàn toàn rơi vào trạng thái vô tô chức, vô kỉ luật, không thể nào kiểm soát, không thể nào dự doán được trình tự sẽ xảy ra của bất cứ thứ gì.

Nếu ta giảm trọng lượng hoặc loại bỏ một bên thì chắc chắn toàn bộ bàn cân sẽ trở nên mất cân đối, dần dần dẫn đến sự sụp đổ. Trong xã hội loài kiến, sự phân công nhiệm vụ, mỗi kiến gánh vác một trách nhiệm riêng là tượng trưng cho trật tự, còn những con kiến luôn thích hoạt động theo ý mình, phá vỡ đi chuẩn mực của tập thể tượng trưng cho hỗn loạn.

Tuy vậy, không phải lúc nào trong tổ cũng bóp nghẹt sự tự do của các cá thể. Chúng ta vẫn tổ chức các hoạt động trinh sát, vẫn cố gắng khai phá nâng cao khả năng quân sự, kỹ thuật của cả đàn. Điều đó thì đương nhiên vẫn phải có những cá thể xuất sắc đảm nhiệm.

Trường hợp đặc biệt, khi chiến tranh xuất hiện. Kira – ngươi là mội chiến binh Kiến anh dũng, xuất hiện đàn áp sự hỗn loạn, kẻ thù, nhưng khi ngươi có mặt lại nâng cao sự hỗn loạn. Trật tự nếu tập trung vào một cá thể tối cao, phẩm chất dân chủ của xã hội bị xô lệch, thế giới sẽ tự cân bằng lại trật tự cán cân của nó. Từ đây một thứ đen tối sẽ xuất hiện, sự hỗn loạn tối cao. Và chỉ có kẻ yếu mới không thể tự bảo vệ mình, họ bị ảnh hưởng bởi 2 thái cực, xô đẩy và bị huỷ diệt.

Khi xã hội quá khó kiểm soát thì quy tắc trong tổ sẽ được sinh ra để cân bằng lại, chúng ta cũng cố gắng không khô cứng quá, không bóp nghẹt tự do. Và cũng không hề quá đề cao chuẩn mực trật tự, cũng có nhiều trường hợp chúng ta sẽ để cho cảm xúc của các kiến thợ quyết định tất cả. Bằng cách đó sự cân bằng sẽ được duy trì.”

– Ngươi hãy đi đi, rời khỏi “đảo” này, mang theo ý nguyện vĩ đại của mình. Với tư cách là người mẹ, ta cũng rất vui mừng nếu con của mình có mục tiêu lớn lao, nhưng chúng ta không thể bước trên cùng một con đường. Nữ Vương Shirio Noyuki kuyusa, mẹ của Kira truyền đạt thông tin.

– Hội đồng kiến Liên Bang ở đây trục xuất ta ư. Kira cay đắng trả lời.

– Chúng ta vẫn chào đón ngươi trở lại đây, nhưng hiện tại vùng đất này quá nhỏ bé. Không còn đủ để dung chứa ngươi nữa. Nếu còn ở đây, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tương tàn. Một kiến chúa hướng Kira thông tin.

– Các kiến chúa phân tích rất đúng. Anh hãy bình tâm suy xét cẩn thận. Số 154 khuyên nhủ Kira.

– Được rồi, ta đã hiểu rồi. Có lẽ ta đã sai khi áp đặt ý chí bản thân lên các đồng loại, nhưng mong muốn được ra thế giới rộng lớn bên ngoài sẽ không hề thay đổi. Ta chỉ hỏi lại lần nữa, trong các ngươi, có ai muốn đi cùng ta hay không. Kira hướng ánh mắt đến các chiến binh trong quân đoàn bão đỏ, cùng số 154.

– Nhưng đáp lại nó chỉ là những ánh nhìn e ngại. Kira đã biết được câu trả lời.

Nó quay đi, nhảy lên chuồn chuồn của mình bay vút về phía đông, nơi mà những kiến lê dương từng thông tin sẽ có “người”, có những phương tiện đưa nó ra khỏi “đảo”.

Bỏ lại hết thày đằng sau. Cảm giác bay lượn làm Kira cảm giác tự do, thư thái. Nó bình tâm suy nghĩ lại tất cả.

Tại sao nó lại ngày càng ham muốn quyền lực đến vậy, cảm giác đứng trên các kiến khác đúng là thú vị, nhưng mục tiêu có nó lúc trước đâu phải như vậy. Kira nhớ đã từng hỏi số 154, mục tiêu của nó là gì? Khi đó số 154 trả lời, đó là được khám phá thế giới. Còn Kira, nó ngỡ là mình cũng đã xác định được mục tiêu, nhưng nhìn lại thì chỉ là khát vọng muốn được bá chiếm hết thảy, do sự ảnh hưởng từ nguồn năng lượng kì bí kia mà thôi.

“Nếu vậy thì có là sao, bây giờ tuổi thọ của mình cũng đã tăng lên, sức mạnh cũng đã có, đúng như những kiến chúa kia đã nhắc nhở, có lẽ ta đã quá tự phụ rồi. Chuyện cần thiết bây giờ là hãy nên khiêm tốn học hỏi mọi thứ, có lẽ trên hành trình đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài ta sẽ tìm được mục đích cho mình.” Kira khơi thông tư tưởng, rủ bỏ mọi sân si, thắng thua ở lại phía sau. Từ đây nó sẽ trở lại chàng kiến chiến binh xông xáo, đầy nhiệt huyết như thời thuở mới bước chân ra khỏi tổ.

Kira điều khiển Red bay cao lên, vượt những tán cây của khu rừng rậm. Dùng khả năng của mình, nó phóng tầm mắt ra xa hết cỡ, khi nhìn thấy thứ mà loài kiến lê dương miêu tả, máu trong huyết quản Kira chảy nhanh hơn, khiến nó run lên bần bật. Đó chính là “biển” ư! Thật quá là to lớn, vĩ đại, ta so với nó nhỏ bé không thể nào diễn tả nổi.

– Ôi! Những thứ mà ta theo đuổi trước kia thật quá ấu trĩ! Kira cảm thán.

Red chở Kira tới bờ biển, ở đó nó đã thấy được một loài động vật to lớn. “Đây chắc là người mà kiến lê dương đã nhắc đến”. “Chủng loài đang thống trị thế giới đây ư? Chúng quá khổng lồ so với loài kiến, nhưng kiến lê dương diễn tả khả năng của chúng lại không đến từ kích thước mà lại sử dụng công cụ. Có lẽ chúng cũng có một khả năng đặc biệt nào đó.” Kira tự ngẫm nghĩ.

Kira từ biệt Red – con chuồn chuồn ngô đầy trung thành của mình, nó rất luyến tiếc Kira, nhưng Kira hiểu rằng thế giới của chuồn chuồn là ở đây, đi theo Kira chưa chắc sẽ có kết cục tốt đẹp. Đã đến lúc chia tay,  hãy trở về với cuộc sống của ngươi, Kira vuốt ve chuồn chuồn ngô lần cuối trước khi chia tay.

Lại một hành trình mới bắt đầu với chú kiến đỏ hung trẻ tuổi, nó nhảy bám lên một “Người”, “Người” đó sẽ mang Kira lên “tàu”, “ra khơi”, đi tìm đến vùng đất mới, chân trời mới. Không biết đến bao giờ nó mới có thể quay trở về “đảo” này. Nơi có đồng loại của nó vẫn đang sống cuộc sống yên bình.

Tạm biệt “ Đảo Kiến”.

Đây là bài viết cá nhân, hãy ghi nguồn nếu muốn copy hay chia sẽ!

Phong Vân!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
AffiliateLabz
4 năm trước

Great content! Super high-quality! Keep it up! 🙂

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x