Đây là một trong những điểm nổi bật của truyện và được tác giả dàn dựng, đắp nặn công phu, lồng ghép vào tầng tầng lớp câu thoại cũng như chắp nối theo từng tầng chi tiết, diễn biến của truyện.
Mở đầu truyện là hình ảnh 3 người trẻ tuổi cùng nhìn về một
khe nứt trên mặt đất, cách đó không xa là đàn kiến xâu xé nhau dưới gốc cây,
phía trên bầu trời là cánh ưng chao liệng kiêu ngạo, xa xa là một người thư
sinh đọc sách. Đoạn này vào đầu truyện cực kì khó hiểu và tối nghĩa nhưng nếu đọc
hết truyện, ta có thể thấy đây chính là tóm tắt toàn bộ ý nghĩa cũng như tư tưởng
chủ đạo của câu truyện.
Đàn kiến nhỏ bé xâu xé tranh giành nhau dưới mặt đất, cánh ưng chao liệng trên
không trung xa vời. Chúng sẽ chẳng bao giờ liên quan đến nhau, diều hâu chẳng
thèm để ý đến sinh mạng con kiến bé nhỏ, kiến cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn
về bầu trời xa kia. Nhưng nếu đến một ngày, con kiến ngẩng đầu lên, nhìn phía bầu
trời, kiến sẽ không còn là kiến, liệu kì tích có xảy ra, liệu kiến có thể bay
lên, khi ấy diều hâu sẽ làm gì? Còn vệt nứt kia, nghênh đón nhân gian thực sự sẽ
là diệt vong, hay là tự do?
Thông qua cái nhìn về tôn giáo, tín ngưỡng, với chất liệu là thế giới cường giả
tu chân với sức mạnh siêu năng lực chia nhân loại thành thế tục và thế ngoại,
tác giả đặt ra câu hỏi về khát vọng chinh phục thế giới của loài người. Nhân loại
đi từ mông muội, sợ hãi cho đến tôn thờ, thần phục, rồi lại không ngừng trở nên
mạnh mẽ để có thể tự vấn và đi đến quyết định đấu lại trời cao. Khát vọng tự do
của nhân loại là gì, là khiêu chiến những giới hạn, là quyền được lựa chọn và
không lựa chọn, không bị ước thúc, sẵn sàng đối mặt hiểm nguy mà không phải bị
bảo hộ o bế. Ở đây tác giả đề cao bản thân con người, ca ngợi sức mạnh và lòng
tin của con người vào chính bản thân mình, không phải vì một đạo nghĩa xa vời
nào đó, mà trên hết là vì chính bản thân mỗi cá nhân.
Xem thêm: Tướng Dạ review–Bộ truyện top năm 2012
Khái niệm thiện – ác:
Trong các bộ truyện cổ trang, ta vẫn thường thấy chia phe thiện – ác, nhân vật chính sẽ phải chọn lập trường cho mình, có thể từ thiện sang ác, từ ác thành thiện hoặc thậm chí lắc lư phân vân giữa cả hai. Ở đây, nhân vật chính Ninh Khuyết rất khó để người đọc phân định ác thiện, bản thân nhân vật cũng chưa từng bao giờ bận tâm về lập trường của mình, điều hắn tin tưởng chỉ đơn giản là đạo lý của mình. Có thù tất báo, giết người đền mạng (hắn không phán xét nếu kẻ đó giết vô số người không liên quan đến mình nhưng một khi giết những người thân thiết của hắn thì kẻ đó tất phải đền mạng), đây có lẽ là nhân vật chính giết nhiều người nhất mà mình từng biết, được các nhân vật khác mệnh danh là kẻ cơ trí, máu lạnh, tàn nhẫn.
Không phải kiểu tàn nhẫn bá đạo trong truyện ngôn tình ta
thường đọc, nam chính tàn nhẫn vì chính sinh tồn của mình, không liên quan địa
vị hay tín ngưỡng mà giống như thứ tính cách bẩm sinh. Hắn cũng không quan tâm
ý kiến số đông, hắn tự có đạo lý của mình. Thế nhân căn cứ theo lập luận nhân
quả mà định tội, cho rằng vợ hắn là con gái Minh vương, kẻ đem lại tận thế và
đuổi giết. Hắn cho rằng 20 năm sống trên đời nàng chẳng phạm lỗi gì, nàng là vợ
hắn cho nên hắn vung đạo giết người không ngần ngại, đối đầu cả thế giới để bảo
vệ nàng.
Ngoài ra, trong truyện có các thế lực đối lập nhau, người và trời, tín ngưỡng
và nô lệ của nó nhưng điều tác giả muốn nói không phải việc tròng quan điểm thiện
ác, chính diện phản diện vào những yếu tố này hay những nhân vật thuộc về đó.
Vai phản diện lớn nhất trong truyện chính là sự ngu muội, mù quáng ỷ lại của
nhân loại vào tín ngưỡng, vào thế lực siêu nhiên bên ngoài. Con người nguyên thủy
sống trong bất hạnh sợ hãi, lựa chọn tín ngưỡng để bảo hộ mình, dần dà trở nên
lệ thuộc, trở thành nô bộc của nó, rước chịu những bất hạnh bất công còn to lớn
hơn mà không hề phản kháng. Điều này được phản ánh rõ nét trong hình tượng 3
tông phái tu hành ngự trị là Đạo, Ma, Phật.
Có người nói tác giả có thành kiến với Phật khi xây dựng hình tượng Phật quốc
Huyền Không Tự. Mình cho rằng, đây là ý đồ chung khi tác giả xây dựng hệ thống tông
đạo trong truyện, không chỉ ở Phật mà các đạo phái khác cũng có tình trạng giới
lãnh đạo tha hóa, tín đồ lầm than. Tín ngưỡng không sai, sai ở cách con người
cung phụng nó, lợi dụng nó, biến tấu nó, sai ở cách những tín đồ thấp kém nhất
tin tưởng mù quáng nó mà không hề suy nghĩ đến việc tự cứu mình.
Văn hóa và lịch sử Trung Hoa
Trải dài suốt hơn một nghìn chương truyện, tác giả vô cùng khéo léo phô bày một bức tranh văn hóa Hoa Hạ hoành tráng mà tinh tế. Việc vận dụng sáng tạo những điển tích quen thuộc tạo chiều sâu cho câu chuyện, không hẳn là trích dẫn, tác giả biến tấu vừa đủ để người đọc nhận ra mà vẫn cảm thấy thú vị khi thấy sự khác biệt.
Tình yêu
Tình yêu trong câu chuyện này cũng là một nét đặc biệt, không đơn thuần là nam với nữ, mà còn là người với thần. Câu chuyện về con người chinh phục tự nhiên được tác giả khéo léo biến thành cuộc chiến giữa đàn ông với đàn bà, thành một hồi kịch gia đình đầy đủ tư vị ngọt ngào đắng cay. Nhiều người dùng nhiều cách để khiêu chiến, để đánh thắng quy tắc tối cao nhưng kẻ thành công lại là kẻ dùng tình yêu, dùng sự cảm hóa, biến sinh mệnh tối cao thượng đẳng ấy thành con người, được yêu thương, được nếm trải sự sống và trân trọng tự do.
Ngoài ra qua câu chuyện, tác giả cũng chia sẻ một suy nghĩ thú vị của bản thân về tình yêu và lòng chung thủy. Theo đó, yêu là kiếm tìm người bạn phù hợp với mình nhất, người có thể chia sẻ nhiều cảm xúc, nhiều hồi ức với mình nhất, người mà ta có thể ở kề bên ngày ngày mà không nhàm chán ghét bỏ. Không phải thứ gì thiêng liêng cao quý khó hiểu, không pahir thứ hấp dẫn giới tính chóng nở sớm tàn, tình yêu với tác giả bình dị mà thản nhiên như vậy. Cho nên anh đưa vào tác phẩm thật nhiều sinh hoạt vụn vặt giữa nam nữ chính, thật nhiều lời thoại đời thường thay vì tuyên ngôn sến sẩm, khiến cho tình cảm này trở nên thực tế và hiện hữu hơn bao giờ hết.
Phong Vân!
Các đạo hữu nếu muốn tìm truyện hơi lạ lạ, quái quái để đọc giải trí.Hãy đọc thử bộ truyện: