Tướng dạ – câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm

nhân vật trong truyện tướng dạ

“cho dù nàng ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn cứ yêu nàng như thuở ban sơ”. Câu nói đã thể hiện hết thảy tình cảm chân thành của Ninh Khuyết dành cho tình yêu cả đời mình Tang Tang.

Câu chuyện tình mà Miêu Nị dày công thể hiện quả thực gây choáng ngợp, những nữ đạo hữu mà đọc phải chỉ có thể lọt hố, phải cảm thán ngẩn ngơ, trái tim lỗi nhịp theo từng giai đoạn của đôi trẻ.

Tang Tang như cô hầu nhỏ, vừa gầy vừa đen lẽo đẽo bê thùng nước nặng theo sau cậu thiếu niên Ninh Khuyết trong doanh trại nhỏ của quân đội nơi Vị Thành hẻo lánh.

Tại dải Mân Sơn hoang vu hùng vĩ, rừng thiêng nước độc, nơi có hai đứa trẻ cõng nhau lưu lạc, săn thú sinh tồn, nơi ấy được gọi là nhà, nơi an toàn không có con người, những kẻ độc ác ích kỉ, những người lớn khốn khổ xấu xí. Ninh Khuyết 4 tuổi nhặt được Tang Tang sơ sinh trong đống xác thối. Ninh Khuyết 8 tuổi cõng Tang Tang 4 tuổi trốn khỏi nhà lão thợ săn độc ác. Ninh Khuyết 10 tuổi dắt Tang tang 6 tuổi nấp trong hang tuyết nhịn đói 4 ngày để tránh gấu dữ chực chờ. Cho đến khi Ninh Khuyết 12 tuổi sung quân, Tang Tang 8 tuổi giờ đã có thể đăng kí hộ khẩu là cô hầu nhỏ của hắn. Từ lúc sơ sinh cho đến năm 6 tuổi, Ninh Khuyết cõng nàng, ủ nàng trong vòng tay, đút nàng từng miếng cơm miếng cháo, thay nàng từng miếng tã tấm áo. Từ năm 6 tuổi cho đến năm 16 tuổi, nàng chăm sóc hắn, làm mọi công việc của một cô hầu nhỏ cần mẫn kiêm bà chủ gia đình keo kiệt. Những tưởng nàng là thị nữ của hắn thì sẽ chịu mọi sai khiến, nghe lời hắn răm rắp thế nhưng, sự thật là hắn nói đi đâu thì trước đó cũng phải nhìn hướng mắt nàng đã, hắn muốn tiêu tiền thì trước tiên phải nghĩ cách thuyết phục nàng và hắn có thói quen ăn mì luôn chừa lại miếng trứng cuối cùng để dành cho nàng, thói quen ấy là luôn chia sẻ những thứ tốt đẹp với nàng, thậm chí luôn xếp nàng phía trước mình, từ đầu đã thế và mãi mãi sau này vẫn thế. Ban ngày hắn để nàng làm việc nặng, vì thân thể nàng quá âm hàn, thậm chí không thể đổ mồ hôi, để nàng làm việc nặng cho người nóng lên, chống chọi bệnh tật. Ban đêm hắn sẽ ấp lòng bàn chân trắng non như hoa sen, lạnh ngắt như tảng băng của nàng vào ngực, để nàng ấm giấc.

Cuộc sống của họ luôn là vậy, một thế giới hai con người, hai con người một thế giới, “phảng phất một thế giới hoàn chỉnh dẫu cho là bất kỳ kẻ nào cũng chẳng thể ngăn cách”, “đối với họ mà nói bất cứ kẻ nào ngoài thế gian kia đều là kẻ ngoài cuộc, bất cứ sự việc nào ngoài thế gian kia đều việc thế ngoại”. Dù là nghèo đói khổ cực hay là phong ba bão táp, dù là củi gạo mắm muối hay vận mệnh nhân loại, chỉ cần họ ở bên nhau, thế giới này hoàn mỹ. Cái cách tác giả đắp nặn nên thế giới hoàn chỉnh ấy thật tài tình, chỉ là dăm câu đời thường vu vơ, nay nấu món gì, mai sửa cái cửa hay làm sao kiếm tiền, làm sao giấu tiền mà cũng ấm áp chứa chan. Chỉ một ánh mắt, một suy nghĩ, một thói quen cũng đủ đầy tình nồng.

Ngày ấy, tâm tính cậu thiếu niên khiến hắn không thể sớm nhận ra tình cảm của mình, hắn ngỡ ngàng trước những rung động mới mẻ, với thế giới lộng lẫy ngoài kia, với cuộc sống náo nhiệt hư vinh, với một nàng thư si Mạc Sơn Sơn xinh đẹp dịu dàng, thông minh giỏi giang lại cùng đam mê với mình để rồi lỡ khiến nàng đau lòng. Hắn khiến nàng bỏ đi, cũng khiến mình đối mặt với lựa chọn khó khăn đầu tiên trong cuộc đời.Cuộc sống thiếu đi một chút vui thú sẽ khiến hắn nuối tiếc đôi chút, bất cam đôi chút nhưng nếu thiếu nàng, giống như sống mà không uống nước, hắn sẽ chết mất. Phải, một ngày không có nàng giống như thế giới này sụp đổ, hắn hoang mang, khủng hoảng, tiều tụy, chỉ có một ngày đã thế.Tìm được nàng rồi, hắn phải thực sự suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của họ.

“Hắn có thể trơ mắt nhìn Tang Tang gả cho người khác sao?
Bất kể nàng vẫn là cô thiếu nữ nhỏ gầy trẻ con, bất kể nàng sau khi thành hôn trở nên mập mạp lải nhải, hay nàng là bà cụ tóc trắng phơi mình trên ghế trúc .
Chỉ cần nàng là Tang Tang, hắn bèn không cách nào nhìn nàng lấy kẻ khác.”

Và thế là họ xác định tâm ý của nhau, thực sự kết thành một đôi, một kết quả mà không ai có thể hoài nghi, giống như một đáp án được viết sẵn chẳng cần đánh đố kẻ khác.

Nàng là người thân, là người yêu, là bản mạng của hắn. Phải, người tu hành đều có vật bản mạng của mình, là sự vật có mối liên hệ mật thiết, trợ giúp kẻ đó trên con đường tu hành, có kẻ lấy kiếm làm bản mạng, có kẻ lấy hoa đào, lấy cá, lấy tràng hạt,… nhưng chỉ có Ninh Khuyết lấy Tang Tang làm bản mạng. Ninh Khuyết gặp cơ duyên mà thông được 10/17 khiếu tuyết sơn khí hải, có thể tu hành nhưng khả năng khống chế thiên địa nguyên khí quá ít ỏi, thứ có mối liên hệ mật thiết nhất, tri kỉ nhất của hắn chính là Tang Tang, chỉ có nàng mới hiểu được âm điệu yếu ớt mà tuyết sơn khí hải của hắn thổi nên, chỉ có nàng mới chẳng nề hà nghĩ suy mà dâng ra hết toàn bộ sức lực của mình trợ giúp hắn.

“Vật bản mạng của hắn, là một Cô Hầu Nhỏ.
Nàng là bản mạng của Ninh Khuyết, Ninh Khuyết cũng là bản mạng của nàng, như vậy, người muốn bao nhiêu, ta bèn cho người bấy nhiêu, người muốn điều gì, ta bèn cho người điều đó, cho dù là cả sinh mệnh.
Nếu quan hệ của người tu hành với vật bản mạng là tri âm, vậy Ninh Khuyết với Tang Tang là đệ nhất tri âm trên thế gian này, không phải thác đổ núi cao, mà là củi gạo mắm muối, bọn họ tương thông buồn vui đau mừng, bọn họ tương thông tâm ý, tương thông sinh tử, bọn họ chẳng cần cố gắng thấu hiểu lẫn nhau, bởi trời sinh bọn họ đã thấu hiểu lẫn nhau.”

Kẻ thù tưởng rằng đã tìm được nhước điểm của Ninh Khuyết là Tang Tang, nhưng kì thực họ đã sai lầm cực kì nghiêm trọng.Tang Tang không phải nhược điểm, nàng chính là sinh mạng của hắn, còn hơn cả sinh mạng của hắn. Cho nên kẻ tham sống sợ chết là hắn, để có thể giữ được mạng của mình, thâm chí chẳng hề tiếc mạng của chính mình, nữa là mạng kẻ khác, thậm chí cả chiến tranh hòa bình trên thế giới này. Bởi thế, lý do khiến hắn đột phá cảnh giới, trở nên cường đại hơn luôn luôn là nàng. Bị Long Khánh lấy nàng ra làm lý do uy hiếp, hắn tự thúc giục bản thân đột phá tiến vào động huyền cảnh, không ngần ngại bị đạo môn trả thù mà tặng y ngay một mũi tên tử vong để kẻ đó không bao giờ có thể uy hiếp đến nàng. Bị đột nhiên tập kích, bị dồn vào tuyệt cảnh, gần như chết đi, vì bảo vệ Tang Tang mang trọng bệnh mà hắn ngộ đạo rồi tri mệnh. Mỗi lần hắn thăng cấp đều liên quan đến sinh tử của nàng. Mà sâu xa hơn nữa, có lẽ hắn xuất hiện ở thế giới này là vì nàng, trở thành một trong những cường giả mạnh nhất ở đây, lại càng bởi vì nàng.

Cô hầu gái bé nhỏ, gầy gò đen đúa, cô hầu gái lặng lẽ ít khi cười luôn đứng sau vai hắn. Nàng ít cười vì nghĩ mình chẳng phải mỹ nhân, nàng ít nói chẳng phải vì nàng khờ khạo, chỉ đơn giản vì nàng lười nghĩ. Nàng là ánh sáng trong suốt, là sinh mệnh thuần khiết nhất, là ánh sáng tuyệt đối, cũng là bóng tối tuyệt đối. Hắn yêu nàng, dù nàng không xinh, dù nàng bệnh, dù nàng nổi ghen vô lý, dù làm bất cứ hành động nào, hắn đều thấy nàng đáng yêu vô cùng.

Cái tình len lỏi vào câu chữ rời rạc, thi thoảng le lói rồi dần dần trở nên đậm đà theo từng diễn biến, từng bước ngoặt. Cái tình ấy lớn dần lên, lớn đến mức kinh ngạc, lớn đến mức chấn động, lớn đến mức chết lặng!

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi trả được mối thù nung nấu, cặp đôi lại phải đối mặt với vận mệnh nghiệt ngã.Tang Tang bệnh, nàng ốm thật nặng, nàng bị phán quyết trở thành mối họa nhân gian. Ngàn dặm đào vong, cõng trên lưng người con gái bệnh tật, Ninh Khuyết tay xách đao, lưng đeo cung tiễn, đối địch cả thế gian, chém giết một đường không hề gục ngã. Nếu như đầu truyện là hình ảnh Ninh Khuyết cõng Tang Tang bôn ba trên dải Mân Sơn, thì đến đây sẽ là hình ảnh chiếc xe ngựa độc hành nơi cánh đồng hoang vu, Ninh Khuyết cõng Tang Tang giết cả thế giới. Hành trình ấy gian khổ và tuyệt vọng, có những lúc hắn tuyệt vọng đến mức rơi lệ, hắn không sợ mình chết, hắn sợ nàng chết. Tôi đã rơi nước mắt khi Tang Tang nói chuyện với Sơn Sơn, khi nàng nói những lời hậu sự với Ninh Khuyết, từng câu chữ thật đơn giản, thật bình thường mà như dao cứa vào tim. Tôi thực sự rung động với tình yêu họ dành cho nhau, thật may sau bao tháng ngày đen tối, họ được cứu. Thế nhưng ba mươi chưa phải Tết, đến đây câu chuyện mới thực sự đi vào cao trào, đưa tình tiết sang một trang mới, cũng là bước ngoặt trong tình cảm của Tang Tang và Ninh Khuyết.

Tang Tang ngày xưa gày nhỏ, đen đen, một lòng yêu thương Ninh Khuyết, một bước không rời hắn. Tang Tang bây giờ vừa cao lớn, vừa trắng vừa mập, lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ một lòng muốn dứt tình với hắn.

Nàng là đấng tối cao, hắn là nỗi sỉ nhục. Nàng muốn giết hắn, lại không thể giết hắn. Nàng hành hạ hắn chết đi sống lại, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khó tưởng tượng, lại không thể dập tắt lửa tình của hắn. Cho dù không thể đụng chạm thân thể, cho dù nàng dùng nỗi đau thể xác chia lìa để đày đọa, hắn vẫn có cách để vuốt ve, để dâm loạn nàng trong ý thức. Một kẻ không ngừng tra tấn, một kể không ngừng yêu. Đây là chiến tranh giữa con người và trời cao, cũng là chiến tranh giữa đàn ông và đàn bà, loại chiến tranh từng xuất hiện vô số lần trong lịch sử, nay lại hợp lại làm một. Hắn nói “cho dù nàng ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn cứ yêu nàng như thuở ban sơ”. Vậy thì, người không chịu trời, trời phải chịu người! Mối liên hệ giữa nàng và hắn đã chẳng thể nào dứt bỏ.

Họ lại một lần nữa đồng hành, ngày xưa nàng hầu hạ hắn, nay đến lượt hắn hầu hạ nàng, ngày xưa nàng ăn cơm thừa canh cặn, nay đến lượt hắn. Nấu cơm, rửa bát, rửa chân, trải giường giũ gối. Nam nhân hầu hạ vợ mình, không có gì đáng xấu hổ. Xưa hắn bảo vệ nàng, nay nàng che chắn hắn, của nàng chính là của ta, được vợ che chở không có gì đáng xấu hổ : ))) Hắn biết bây giờ chẳng có ai thích nàng, thực ra trước kia hầu như cũng vậy, vì nàng lãnh đạm, mang trong mình hơi thở chẳng thuộc về nhân gian, thế thì đã sao, hắn chẳng để bụng, từ rất lâu trước kia hắn đã chẳng bao giờ quan tâm. Tình yêu của hắn với nàng, khiến những người khác thổn thức, ngưỡng mộ.

Sơn Sơn nói: “Tôi thích cậu, người thích nàng ấy đến vậy.”
Ninh Khuyết nói: “Tôi cũng thích cậu, người thích tôi thích nàng ấy như thế.”

Nàng vẫn giãy giụa, vẫn tìm cách để rời bỏ hắn, dùng khả năng thiên tính siêu việt của mình để tạo một cái bẫy không ai lường hòng rời bỏ hắn. Mấy chục năm gắn bó dưới nhân gian, nghìn năm ân ái trong bàn cờ, chỉ để đổi lấy thêm một lần chia li. Nàng bức hắn bật khóc “nàng lừa gạt tình cảm của ta, lừa gạt thanh xuân của ta”. Mọi người đều đi rồi, sư phụ đã đi, Đường đế đã đi, đại sư huynh cũng đi, nhị sư huynh cũng đi, Liễu Bạch cũng đi, Liễu Diệc Thanh cũng đi, hắn chăm sóc thành Trường An, chăm sóc Đại Đường, chăm sóc Kiếm các,…, chăm sóc cả nhân gian mà Tang Tang đi rồi, ai sẽ chăm sóc hắn đây? Câu hỏi đau đáu xót xa, trống trải bơ vơ như chính nỗi lòng hắn.

Phu Tử nói với đại sư huynh: “Con yêu tất cả mọi người trên đời, cho nên không cách nào chỉ yêu một người, mà tiểu sư đệ con lại khác, nó không yêu bất kể ai khác trên đơì này, chỉ yêu đúng một người.”

Hắn là khách dừng chân nơi đây, hắn chỉ yêu mỗi một người, là người duy nhất kết nối hắn với thế giới này, nàng đi rồi, mọi sinh tử, yêu ghét trên thế gian đối với hắn thật nhạt nhòa.

“Năm ấy, ở Bắc Hà, dân đói giết hại lẫn nhau, cha mẹ đổi con cho nhau ăn, ta tuy rằng còn sống, nhưng đã biến thành một phần trong bọn họ. Nếu không phải trong đống xác đào được nàng ra, ta không biết mình sẽ sống thành bộ dạng gì, cho nên không chỉ là ta cứu nàng, đó cũng là nàng cứu ta, nàng làm ta sống tương đối giống một con người. Ở Mân Sơn không chuyện ác nào ta không làm, nàng khiến ta đều có thể tìm được lý do tương đối sáng tỏ, đúng vậy, với ta khi ấy mà nói, nàng nằm trên lưng chính là ánh sáng duy nhất.”

Thế nhưng nàng có thể thoát khỏi hắn sao? Chiêu bài quen thuộc không thể quen thuộc hơn, mang bầu ép cưới, nàng giờ đây mang trong mình giọt máu của hắn, có chạy đằng trời. Lý trí nàng mâu thuẫn, con tim nàng dối lòng, mồm kêu không để ý, bản năng lại che chở đứa bé, như bao lần trước đây, miệng nói không thèm để ý hắn, hành động lại che chở ỷ lại hắn, có đôi khi lại ghen tuông ấu trĩ đáng yêu. Không thể rời đi, một lần nữa đôi mặt với kẻ địch toàn thế gian, với nhân loại ruồng bỏ mình chọn tân giáo, nàng lại được hắn cõng lên lưng, che chở bảo vệ. Hắn đã từng là kẻ tình nghi trong lời tiên đoán giả dối của nàng năm nào, nay hóa ra lại đóng vai trò hiện thực hóa lời tiên đoán ấy, một tương lai mà chính nàng cũng chẳng hề biết, cho đến phút cuối mới ngỡ ngàng mình không biến mất, hạnh phúc trong tầm tay.

Bản tình ca đã kết thúc viên mãn, có máu thịt có nước mắt, có hạnh phúc có khổ đau, có ngọt ngào có cay đắng. Người yêu nhau đến với nhau, người và trời hòa hợp, có tìm hiểu, có chung đụng, có phản kháng có đồng cảm, có đấu tranh có bảo vệ, có nghi ngờ có tin tưởng, và trên hết đó là yêu thương. Yêu thương sâu nặng, yêu thương khăng khít, yêu bằng cả trái tim cả cõi lòng, con người nên đối xử với thiên nhiên, với đất mẹ như vậy, thế giới này mới hoàn mỹ, mới hài hòa.

Nguồn: Hải Đường Viên

Các đạo hữu nếu muốn tìm truyện hơi lạ lạ, quái quái để đọc giải trí.Hãy đọc thử bộ truyện:

Đảo Kiến

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x