Truyền thuyết Nhân Tổ phần 1 – Cổ Chân Nhân

truyền thuyết nhân tổ

Chuyện kể Nhân Tổ là truyền thuyết lưu truyền rộng rãi nhất, cũng là lâu đời nhất ở thế giới này. 

Có một truyền thuyết rất xa xưa, nói về Hi Vọng Cổ.

Truyền rằng, thời điểm thế giới này vừa mới hình thành, khắp nơi là hoang dã, dã thú hoành hành, loài người đầu tiên xuất hiện, tên gọi là Nhân Tổ. Hắn ăn sống uống sống, sinh sống vô cùng khó khăn.

Nhất là còn có một loại dã thú, tên gọi là Khốn Cảnh, rất yêu thích mùi vị Nhân Tổ, muốn ăn tươi hắn.

Nhân Tổ không có thân thể cứng rắn như núi đá, không có nanh vuốt răng nhọn như dã thú, làm sao có thể cùng đám dã thú Khốn Cảnh này tranh đấu đây? Nguồn thức ăn của hắn rất không ổn định, cả ngày trốn đông trốn tây, vào lúc thức ăn thiên nhiên sút kém, gần như là sẽ sống không nổi nữa.

Lúc này, có ba con Cổ chủ động tìm tới cửa, nói với Nhân Tổ: “Chỉ cần ngươi dùng tính mạng của ngươi nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta sẽ trợ giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn.”

Nhân Tổ cùng đường, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng ba con Cổ này.

Hắn trước tiên dùng tuổi thanh xuân, nuôi dưỡng con Cổ lớn nhất trong ba con Cổ kia, con Cổ kia mang đến cho hắn sức mạnh.

Dựa vào sức mạnh, cuộc sống Nhân Tổ bắt đầu cải thiện, hắn bắt đầu có nguồn thức ăn ổn định, có thể có sức mạnh tự bảo vệ mình. Hắn rất thích tranh đấu tàn bạo, đánh bại rất nhiều Khốn Cảnh. Nhưng rất nhanh thì nếm trái đắng. Cuối cùng hắn phát hiện, sức mạnh không phải vạn năng, nó cũng cần khôi phục và tu dưỡng, không thể tùy ý tiêu xài.

Hơn nữa với việc khắp nơi đều có bầy thú Khốn Cảnh mà nói, sức mạnh của cá nhân một mình hắn thực sự quá nhỏ bé.

Nhân tổ rút kinh nghiệm xương máu, quyết định dùng sự trẻ trung khỏe mạnh của tuổi trung niên, đi nuôi dưỡng con Cổ xinh đẹp nhất trong ba con Cổ kia. Vì vậy, con Cổ thứ hai mang đến cho hắn trí tuệ.

Nhân Tổ có trí tuệ, học xong tự hỏi và tự kiểm điểm, cứ như vậy bắt đầu tích lũy kinh nghiệm. Hắn phát hiện vận dụng trí tuệ, có hiệu quả hơn so với vận dụng sức mạnh. Dựa vào trí khôn và sức mạnh, hắn một lần chinh phục rất nhiều mục tiêu lúc trước không cách nào chinh phục, đánh chết càng nhiều Khốn Cảnh. Cũng ăn thịt Khốn Cảnh, uống máu Khốn Cảnh, để sinh tồn một cách ngoan cường.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Nhân Tổ già đi, càng ngày càng già.

Đây là vì, hắn đem tuổi trẻ và tuổi trung niên, đều cung phụng cho Sức Mạnh Cổ và Trí Tuệ Cổ.

Con người một khi già đi, cơ thể héo rút, suy nghĩ cũng chậm chạp.

“Con Người à, ngươi còn có thể mang cho chúng ta cái gì đây, ngươi không có gì có thể cung phụng chúng ta.” Sức Mạnh Cổ và Trí Tuệ Cổ sau khi phát hiện điều này, đều tuyệt tình mà rời đi.

Nhân Tổ bị mất đi sức mạnh và trí tuệ, lại bị Khốn Cảnh phát hiện, lâm vào bầy thú bao vây. Hắn già rồi, đã chạy hết nổi rồi, hàm răng cũng rụng hết, ngay cả dã quả rau dại cũng không nhai nổi.

Hắn vô lực té trên mặt đất, xung quanh là chi chít Khốn Cảnh, trong lòng hắn tất cả đều là tuyệt vọng.

Ngay lúc đó, con Cổ thứ ba nói với hắn: “Con người à, ngươi cung phụng ta đi, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi Khốn Cảnh.”

Nhân Tổ chảy nước mắt nói: “Cổ à, ta còn có thể có cái gì đây? Ngươi xem, Sức Mạnh Cổ và Trí Tuệ Cổ đều vứt bỏ ta. Mà ta chỉ còn lại lão niên. So sánh số năm với trung niên, lão niên tuy rằng không đáng nhắc đến, nhưng nếu như ta đem lão niên cũng cung phụng cho ngươi, tính mạng của ta cũng sẽ lập tức xong xuôi. Ta hiện tại mặc dù bị Khốn Cảnh bao vây, thế nhưng một lúc cũng sẽ không chết ngay. Ta còn muốn sống thêm một ít thời gian, cho dù là một giây đồng hồ cũng tốt. Cho nên ngươi đi đi, ta đã không cách nào cung phụng ngươi.”

Cổ lại nói: “Ở trong ba con Cổ, yêu cầu của ta yêu cầu của ta ít nhất. Con Người à, ngươi chỉ cần giao trái tim cho ta là được rồi.”

“Vậy ta sẽ đem trái tim giao cho ngươi ngay.” Nhân Tổ nói.

“Thế nhưng Cổ à, ngươi có thể cho ta cái gì đây? Hiện tại ở nơi tuyệt cảnh này, cho dù là Sức Mạnh Cổ và Trí Tuệ Cổ một lần nữa trở lại bên cạnh ta, cũng không thay đổi được gì.”

So với Sức Mạnh Cổ, con Cổ này rất gầy yếu, chỉ là một điểm sáng nho nhỏ. So với Trí Tuệ Cổ, con Cổ này rất ảm đạm, chỉ có thể phát ra ánh sáng trắng mỏng manh, không chút tươi đẹp rực rỡ.

Thế nhưng sau khi Nhân Tổ giao trái tim cho con Cổ này, con Cổ này bỗng nhiên toát ra ánh sáng vô tận, trong ánh sáng này, Khốn Cảnh hoảng sợ kêu to: “Đây là Hi Vọng Cổ, mau bỏ chạy, Khốn Cảnh chúng ta sợ nhất là Hi Vọng.”

Bầy thú Khốn Cảnh tức thì hốt hoảng quay trở ra.

Nhân Tổ trợn mắt hốc mồm, từ một khắc đó trở đi, hắn đã biết đối mặt với Khốn Cảnh, thì đem trái tim trao cho Hi Vọng.

Xem tiếp Phần 2

Các đạo hữu nếu muốn tìm truyện hơi lạ lạ, quái quái để đọc giải trí.Hãy đọc thử bộ truyện:

Đảo Kiến

4 3 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x