Trạch thiên ký: tam vấn thế gian

trạch thiên ký

Xem thêm review trạch thiên ký.

Làm một đôi nam nữ sặc sỡ loá mắt nhất thế hệ trẻ trên đại lục, hôn sự giữa Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân, trong lòng của mọi người chính là ông trời tác hợp, chuyện xưa giữa bọn họ đã sớm truyền lưu thời gian rất lâu trên thế gian, tất cả mọi người cho rằng đó là câu chuyện đẹp đẽ nhất, không thể bàn cãi.


Kế tiếp, chính là một câu hỏi sau cùng trong nghi thức đính hôn tam vấn

Đại Chu triều lễ tiết cũng không phiền phức, chủ yếu đến từ Quốc Giáo đạo điển, theo Quốc Giáo ngày càng hưng thịnh, Chu lễ cũng theo đó khuếch trương, nên khi sứ đoàn phía nam tối nay tới cầu hôn, hoàn toàn dựa theo Chu lễ tiến hành, cũng không thuần túy là tôn trọng nhà gái, mà chính phía bọn hắn cũng có lễ giáo giống như vậy.

Xin được luận bàn về tam vấn, chính là vấn thiên địa, vấn thân tộc, vấn quân sư có phản đối hôn sự này không, một câu sau cùng, chính là vấn thế gian.

Sở dĩ ở Chu lễ có tam vấn, nhất là một câu sau cùng, danh nghĩa là cho thế nhân một lần cơ hội cuối cùng chỉ ra nhà trai hoặc là nhà gái ẩn giấu vấn đề , mà trên thực tế, cực ít phát sinh loại chuyện này, mà càng giống như cho nhà trai hoặc là nhà gái một cơ hội cuối cùng để đổi ý.

Thường thì nghi thức đính hôn rất ít có người nói lên ý kiến phản đối, bởi vì chuyện này đồng nghĩa sẽ đắc tội với cả nhà trai cùng nhà gái, tối nay rất rõ ràng, song phương trong hôn sự cũng không thể đổi ý, cho nên cuối cùng vấn thế gian, tự nhiên chính là hình thức mà thôi.

Trần Lưu Vương đứng ở trước điện, nhìn mấy trăm người trong điện, mỉm cười hỏi: “Thu Sơn Quân muốn cùng Từ Hữu Dung kết làm vợ chồng, có ai phản đối hay không?”

Trong điện yên lặng như tờ, nhưng không khí cũng không đè nén, trên mặt mọi người cũng nở nụ cười, ở thời khắc tốt đẹp nhất, mọi người chỉ muốn chúc phúc, chỉ muốn chờ sau khi Trần Lưu Vương hỏi xong, sẽ đứng dậy hướng hôn sự song phương nâng cốc chúc mừng ăn mừng.

Trong góc ở chỗ ngồi của Quốc Giáo học viện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc không có nụ cười, chỉ có khiếp sợ mang đến tái nhợt —— nàng đã mở túi gấm trong tay áo , nhìn hôn thư có chút úa vàng, nhìn hai cái tên phía trên hôn thư, nàng mới biết được, thì ra ngày đó lời nói đùa của mình lại là thật, nàng lúc này rốt cục hiểu được, ân oán giữa tiên sinh cùng Đông Ngự thần tướng phủ là gì, nàng mới biết được, tại sao Mạc Vũ mấy người đó nghĩ hết biện pháp cũng muốn tiên sinh không có ở đây…

Vấn thế gian muốn hỏi ba lần.

Trần Lưu Vương ôn hòa mà cười, lần nữa hỏi: “Có người phản đối hay không?”

Trong điện vẫn an tĩnh, mọi người trên mặt tràn đầy mỉm cười chúc phúc, thế giới vô cùng tốt đẹp.

Trần Lưu Vương nhìn Từ Thế Tích một cái, mỉm cười như muốn thể hiện chúc mừng.

Từ Thế Tích khẽ vuốt râu ngắn, không hề cố ý căng thẳng, gật đầu thăm hỏi.

Trần Lưu Vương lại nhìn hướng Thu Sơn gia chủ, gật đầu cười.

Thu Sơn gia chủ mỉm cười, rõ ràng cực kỳ vui sướng.

Trần Lưu Vương nhìn về trong điện, một lần cuối cùng hỏi: “Có ai phản đối không?”

Đối với hôn sự này, toàn bộ  đều tán thành, không có ai phản đối.

Cho nên cũng rất an tĩnh, rất tốt đẹp, tất cả mọi người đang đợi.

Trong góc, Lạc Lạc bỗng nhiên đứng dậy.

Không có ai chú ý tới nàng.

Đúng lúc này, ngoài điện truyền tới một giọng nói.

“Ta phản đối.”

Một thiếu niên từ ngoài cửa điện đi đến.

Hắn cả người ẩm ướt, tóc đen tán loạn, áo rách tàn phá, nhìn vô cùng chật vật.

Hắn nhìn mọi người trong đại điện, đôi mắt phát sáng, vẻ mặt kiên định.

Trong điện chợt an tĩnh.​

Không có cố ý địa đề cao thanh âm, không có cố ý tâm tình sục sôi, thanh âm này rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện tầm thường, lộ ra vẻ đặc biệt rõ ràng. Ba chữ này cực kỳ rõ ràng, thế cho nên mọi người trong điện muốn nói là mình nghe nhâm, cũng không tìm được bất kỳ lý do nào.

Cho nên, ba chữ này trực tiếp để cho toàn bộ Vị Ương cung cũng an tĩnh lại.

Cùng lúc trước mang theo tốt đẹp chờ đợi an tĩnh bất đồng, lúc này an tĩnh thật sự là yên lặng như tờ, không khí dị thường quỷ dị.

Sau một khắc an tĩnh đã bị phá vỡ, trong điện vang lên xôn xao.

Vô số thanh âm sắp đem nóc đại điện phá vỡ!

Có người phản đối?

Lại có người phản đối hôn sự này!

Sâu trong đại điện, Từ Thế Tích bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Trần Trường Sinh ở cửa điện, sắc mặt khó nhìn tới cực điểm. Trần Lưu Vương giật mình, không biết chuyện gì xảy ra. Mạc Vũ cũng chậm rãi đứng dậy, trên mặt không có vẻ gì


Sứ đoàn phía nam phản ứng tự nhiên lớn hơn nữa. Thu Sơn gia chủ quan sát thiếu niên ở cửa điện, không biết đối phương là ai, cố gắng tự hít sâu mấy lần, mới đem tức giận đè ép xuống, mà trong sứ đoàn đám thanh niên tham gia đại triêu thí sang năm, nhưng không có tâm tư sâu như hắn, tức giận khó át, nhất là Ly Sơn kiếm tông Quan Phi Bạch và ba người khác, lại càng thần tình lạnh lùng tới cực điểm, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh tựa như nhìn một người chết.

Thu Sơn Quân là đại sư huynh bọn hắn kính yêu nhất, bọn họ biết đại sư huynh đối với hôn sự này coi trọng tới trình độ nào, biết đại sư huynh đối với Từ Hữu Dung quý trọng che chở tới trình độ nào, nhưng thời khắc quan trọng mắt thấy giai lữ sắp thành thân thuộc, tâm nguyện của đại sư huynh sắp đạt thành, lại có người nào dám tới quấy rối!

Đây không phải muốn chết thì là cái gì?

Nếu như đổi lại chỗ khác, ba vị cường giả tuổi trẻ của Thần Quốc Thất Luật, chỉ sợ đã sớm kiếm quang lạnh lẽo xông lên, muốn đem Trần Trường Sinh giết chết, nhưng nơi này dù sao cũng là Đại Chu hoàng cung, bọn họ thân là nam nhân, chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, chờ Chu nhân đi trước xử lý.

Từ Thế Tích sắc mặt âm trầm, quan sát Trần Trường Sinh ở cửa đại điện, lạnh giọng quát lên: “Nơi nào xuất hiện kẻ cuồng đồ! Lại dám trong cung hò hét! Có ai không, đem người này giải ra ngoài cho ta!”

nghe được tiếng quát của hắn, hơn mười tên thị vệ đã hướng Trần Trường Sinh vây tới.

Từ Thế Tích quan sát Trần Trường Sinh, ánh mắt cực kỳ bất thiện, tràn đầy cảnh cáo cùng không chút nào che dấu sát ý

Trong điện rất nhiều người cũng chú ý tới sát ý của hắn, nhưng không có liên tưởng đến chuyện khác, bởi vì hắn là cha ruột Từ Hữu Dung, đổi lại chính mình, nếu có người dám ở bữa tiệc đính hôn của nữ nhi mình gây rối, đại khái giống nhau cũng sẽ có muốn giết người này.

Thị vệ không thể chế phục Trần Trường Sinh, bởi vì có người đã đứng ở phía trước Trần Trường Sinh—— Lạc Lạc chẳng biết lúc nào rời đi vị trí của Quốc Giáo học viện, tay cầm Phong Vũ tiên, nhìn cũng không có nhìn chút ít thị vệ, tầm mắt trực tiếp rơi vào trên người Mạc Vũ ở sâu trong đại điện.

Ngay sau đó, lại có một người đứng ở trước mặt Trần Trường Sinh.

Đường Tam Thập Lục.


Từ Thế Tích vẻ mặt càng thêm âm lãnh, nhìn Lạc Lạc cùng Đường Tam Thập Lục ngăn cản trước mặt Trần Trường Sinh nói: “Ta bất kể các ngươi là ai, có lai lịch ra sao, nhưng tối nay bổn tướng muốn bắt khâm phạm, nếu có người dám cản, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

“Khâm phạm?” Một giọng già nua bỗng nhiên vang lên bên cạnh Từ Thế Tích, có chút cảm giác mờ mịt.

Người nói chuyện là giáo chủ đại nhân.

Lão nhân gia mới vừa mở mắt, quả thật rất mờ mịt, tựa như mới vừa tỉnh ngủ.

Hắn nhìn bốn phía, sau đó hỏi Từ Thế Tích: “Nơi nào có khâm phạm?”

Câu nói biết rõ còn cố mà hỏi, để cho sắc mặt Từ Thế Tích rất khó coi.

Giáo chủ đại nhân theo ánh mắt của mọi người nhìn về cửa điện, thấy Trần Trường Sinh, phảng phất hiểu được, nói: “Tên tiểu tử này là học sinh của Quốc Giáo học viện, ta tự mình ký danh sách, sẽ không sai đâu, hiện tại mặc dù tới trễ, cũng không thể coi như khâm phạm?”

Chỗ cửa điện bọn thị vệ nhìn về Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích sắc mặt càng thêm khó coi, hắn rốt cục xác định lập trường của giáo chủ đại nhân.

Trần Lưu Vương có chút bất đắc dĩ, hướng giáo chủ đại nhân giải thích: “Lúc trước hắn nói phản đối hôn sự này.”

Giáo chủ đại nhân nhìn mọi người trong điện, mỉm cười nói: “Đã có một thủ tục như vậy, tự nhiên cũng cho phép có người phản đối, nếu như nói không cho phép có người phản đối, Điện hạ lúc trước cần gì phải đặt câu hỏi? Nếu như cũng có thể không cần tôn trọng quy củ, muốn đính hôn liền đính hôn, cần gì phải tới Đại Chu ta cầu hôn?”

Từ lý lẽ mà nói, lời này không thể cãi lại.

Cho nên mọi người trong sứ đoàn phía nam càng thêm tức giận, rất nhiều người hướng giáo chủ đại nhân trợn mắt nhìn, nhưng lão nhân gia lại lần nữa nhắm mắt, dường như muốn tiếp tục ngủ

Lúc này, Ly sơn trưởng lão Tiểu Tùng Cung đứng dậy nói: “Điện hạ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”

Hôn sự giữa Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân, đã sớm không đơn giản là Đông Ngự thần tướng phủ cùng Thu Sơn gia đám hỏi nữa rồi, trước tối nay, Đại Chu triều đình cùng các thế lực giáo phái phía nam khẳng định đã tiến hành nhiều lần bàn bạc, cho đến đạt thành hoàn toàn nhất trí, sứ đoàn phía nam mới có thể tới cầu hôn.

Nếu nói cầu hôn, chẳng qua là tôn trọng lễ số quy củ, chẳng qua là quá trình bắt buộc, không có ai sẽ nghĩ tới sẽ có chuyện ngoài ý phát sinh. Tiểu Tùng Cung chất vấn, tự nhiên có đạo lý riêng, nếu đây là Đại Chu hoàng cung, nếu song phương trước đó đã đạt thành hiệp nghị, như vậy Chu nhân dĩ nhiên phải có một lời giải thích.

Trần Lưu Vương cười khổ im lặng, nghĩ thầm Thánh Hậu nương nương chẳng qua để cho mình tới chủ trì chuyện tối nay, nhưng không có nói gì, các ngươi muốn ta giải thích, ta lại phải tìm ai đây? Giáo chủ đại nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, Mao Thu Vũ tiên sinh cúi đầu uống rượu, mấy lão gia hỏa này… Thật là quá đáng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng chỉ có thể hỏi người trong cuộc: “Chuyện này… Là sao?”

Trần Lưu Vương nhìn Trần Trường Sinh ở cửa điện, mở ra hai tay, lộ ra vẻ rất vô tội.

Từ chi tiết này có thể thấy được, hắn đối với Trần Trường Sinh quả thật bảo vệ mấy phần thiện ý, nếu không cũng sẽ không để cho hắn đi giải thích.

“Lúc trước ở ngoài điện, ta nghe thấy Điện hạ nói Thu Sơn Quân muốn cùng Từ Hữu Dung kết làm vợ chồng, có ai phản đối hay không.”

Nói tới đây, Trần Trường Sinh dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho nên ta nói, ta phản đối.”

Câu trả lời này tương đương không trả lời, chẳng qua chỉ là nhắc lại.

Hắn không tăng thêm giọng nói, nhưng ba chữ này xuất hiện lần nữa, vẫn để cho không khí trong điện càng thêm đè nén.

Thái độ của hắn rất rõ ràng: Ta phản đối Từ Hữu Dung gả cho Thu Sơn Quân.





“Tại sao ngươi phản đối?”
Trong điện đồng thời vang lên hai đạo thanh âm. Trong đó một giọng nói đến từ Trần Lưu Vương điện hạ, hắn nhướng mày, có chút không giải thích được, có chút bận tâm. Một giọng nói khác đến từ Tiểu Tùng Cung Trưởng lão, hắn nhướng lông mày, cực kỳ tức giận, phi thường cứng rắn.

vấn đề này, cũng là vấn đề tất cả mọi người trong điện muốn nói.

Từ Hữu Dung là chân phượng huyết mạch, Thu Sơn Quân là chân long huyết mạch, hai người có thiên phú cùng tiềm lực ngàn năm hiếm thấy, được thế giới loài người coi là lãnh tụ sau này chống lại Ma tộc, lại cùng ở phía nam tu hành học tập, phân thuộc đồng môn, sớm chiều chung đụng, có thể coi là thanh mai trúc mã, chớ đừng nói chi là, hôn sự này quan trọng đối với tiến trình nam bắc giáo phái thống nhất, tóm lại có vô số lý do, bọn họ nên ở chung một chỗ, nhưng tìm không được một lý do, bọn họ không nên ở chung một chỗ.

Thần tiên quyến lữ là gì? Đôi thanh niên nam nữ này c hính là thần tiên quyến lữ trong mắt thế nhân.

Thiếu niên cả người ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, lại phản đối tràng hôn sự này.

Tại sao? Tại sao phải thế?

Trần Trường Sinh chỉ dùng một câu nói, đồng thời trả lời cả hai vấn đề này.

“Ta cùng với Từ Hữu Dung có hôn ước.”

Hắn nói: “Nàng là vị hôn thê của ta, tự nhiên không thể gả cho người khác.”

Nguồn: truyenfull/trachthienky

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x