Trạch thiên ký: cảnh giới thông u

trạch thiên ký cảnh giới

Xem thêm review trạch thiên ký.

Ở trong thân thể của Trần Trường Sinh có tòa hồ.

Đúng vậy, nhất định phải nói là có tòa hồ chứ không phải một mặt hồ, bởi vì hồ này treo trên không trung.


Trần Trường Sinh lần đầu Tọa Chiếu từng thấy hồ này, chẳng qua là khi đó tâm tư hắn đều đặt trên cánh đồng tuyết, tạm thời chưa để ý tới nó, kết quả ngay sau đó, hắn vì thiêu đốt cánh đồng tuyết mà ngất đi, không có cơ hội cẩn thận xem qua hồ này.

Lúc này thần trí của hắn như một đạo gió mát đi qua ngàn dặm, xẹt qua cánh đồng tuyết, đi tới trước tòa hồ, rốt cục thấy rất rõ ràng, cũng rất khó hình dung. Hồ này như một viên ngọc lưu ly trong suốt, mặt ngoài có sóng nước nhộn nhạo, hoặc có thể nói như là một giọt nước được phóng đại vô số lần,có thể lơ lửng ở giữa đất trời, làm cho người ta cảm thấy rất thần kỳ.

Vô số quang tuyến từ bốn phương tám hướng bắn vào hồ, ngay sau đó, ánh sáng hoặc hòa lẫn hoặc khúc xạ, tản mát ra những ánh sáng phong phú hơn, hình ảnh đẹp mà tráng lệ, nhìn như nước thần trong thần thoại, cẩn thận quan sát có thể thấy ánh sáng ở trong hồ nước cấu trúc thành một ngọn núi.

Ngọn núi kia không có đỉnh, bởi vì từng mỗi phương hướng đều có một ngọn núi, bất kể ngươi trèo từ phía nào, đối diện đều chính là đỉnh núi.

Không có đỉnh núi, nhưng ngọn núi này cũng có vách đá có khe đá, có quái thạch lởm chởm, giữa cây cối và dốc đá mơ hồ có thể nhìn đến đường, đường phiền phức khó hiểu, cực kỳ hẹp và dốc đứng.

Thần trí của Trần Trường Sinh hóa thành gió mát, tiến vào hồ nước thì tốc độ chậm lại, có chút ngơ ngẩn quan sát.

Hắn nhìn thấy chỗ sâu nhất mơ hồ có một cánh cửa.

Phía sau cửa không biết là động phủ hay tiểu thế giới như học cung.

Ngọn núi bị tòa hồ bao quanh, đó là trái tim của hắn.

Nước trong hồ tự nhiên chảy vào, thần trí của hắn đã vào trong núi, ở trên vách đá lượn lờ, trong vô thức, hắn hiểu mọi mấu chốt đều nằm ở cánh cửa kia, hắn muốn tìm được cánh cửa kia, nhưng mà cánh cửa kia lúc ẩn lúc hiện, cả vị trí cũng không xác nhận được chứ đừng nói là tiếp cận.


Không có do dự, Trần Trường Sinh bắt đầu đi về phía trước, hắn lúc này tiến nhập vào một trạng thái rất huyền diệu, không cảm xúc không nhận thức

Đường núi cong cong, tùy ý nhìn có thể nhìn thấy mười tám đường cong, bất kể hắn đi bao lâu thì vẫn ở trong núi, không có mây cũng nhìn không thấy cuối, hắn bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, nhưng chưa hề dừng lại, chân của hắn bị mài phá nhưng hắn chưa từng để ý tới, hắn ở đây trên đường núi chạy qua chạy lại, quan sát, lại lộn trở lại, cứ như thế lặp lại không ngừng.

Thời gian không ngừng trôi qua, hắn không biết mình đi lại trong ngọn núi này bao lâu, cũng đã quên mình dùng bao nhiêu thời gian, rốt cục đã tìm được con đường kia.

Nước trong núi không hề yên ả như ngoài hồ mà không ngừng lưu động, gặp vách đá dựng đứng sẽ rơi xuống hồ nước, tóe lên rất nhiều bọt.

Nước mới là con đường chân chính.

Trần Trường Sinh tìm một thác nước, vô cùng chuyên chú trèo lên, rốt cục đi tới điểm cuối thác nước.

Đó là ngọn nguồn.

Sơn cùng thủy tận, nước từ đó chảy ra.

Nơi đó có một cánh cửa.

Đúng là cánh cửa hắn đau khổ tìm kiếm.

Hắn đi tới trước cửa, lúc này quần áo rách tả tơi, vẻ mặt sũng nước, chân tay sứt sát, nhìn rất chật vật.

Đây không phải là một cánh cửa, mà là một tòa cửa. Vì cửa này thật sự quá lớn.

Cửa đá tản ra ánh sáng dịu nhạt sáng bóng, làm cho người ta thấy ấm áp, mềm mại và an toàn, hấp dẫn mọi người nhìn vào nó, đặt tay lên nó, sau đó dụng lực đẩy ra.

Trần Trường Sinh có chút do dự, bởi vì hắn cảm thấy nguy hiểm.

Hắn lúc này đã biết ngọn núi này là gì, đương nhiên đoán được cửa này là gì.

Kỳ quái hơn là, rõ ràng hắn chưa từng tới nơi này, nhưng chẳng biết tại sao, cái cửa này lại mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã nhìn cửa này rất lâu, hay nói cách khác, cửa này đã đợi hắn rất lâu.


Nguy hiểm không làm hắn chùn bước, vì có thể tiếp tục sống, hắn đã liều mạng nhiều lần, vậy có chuyện gì có thể ngăn hắn liều thêm lần nữa?

Bàn tay của hắn đặt trên cửa, hơi dùng sức đẩy về phía trước. Cửa đá cao chừng hơn mười trượng, từ bên ngoài nhìn vào thấy độ dày cũng rất khoa trương, theo đạo lý mà nói chắc sẽ rất nặng, nhưng mà kỳ quái ở chỗ, hắn dùng lực rất nhẹ mà cửa cũng bị đẩy ra.


Cửa đá chậm rãi mở ra, vô số quang tuyến từ bên trong phát ra.

Ngoài dự liệu của hắn, trong ánh sáng không có gì nguy hiểm, ngược lại tràn đầy năng lượng khiến hắn nháy mắt cảm thấy thương thế khá hơn nhiều, mỏi mệt biến mất không thấy gì nữa, thư thái khôn kể, cảm giác mình rất là hùng mạnh, thậm chí còn có một cảm giác tên tự do.


Phía sau cửa là thế giới bừng sáng, vô số đạo ánh sáng chiếm cứ lấy thiên địa, tràn đầy trong mắt khiến hắn không thể thấy vật gì, càng không thể phân biệt phương hướng, hắn chỉ có thể ngơ ngẩn đi về phía trước.

Ánh sáng dần dần tản ra trở nên nhu hòa, đậm nhạt phân thành màu trắng đen, sau đó có thêm nhiều màu nữa, tỷ như đại biểu cho sinh mạng và nhiệt tình là đỏ, cùng với rộng lớn thần bí là lam.

Màu lam hẳn là đại biểu cho rộng lớn.

Trần Trường Sinh nhìn màu lam, ở trong lòng lặng yên suy nghĩ.

Sau đó hắn nhìn thấy mây trắng, ngay phía trên là mây đen.

Hắn giờ mới hiểu, màu lam mình thấy là gì, đó là màu của không trung.

Thân thể hắn vẫn như chao đảo giữa không trung.

Ai có thể nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn trở lại chỗ này? Ai có thể nghĩ đến hắn không còn là hắn, hắn đã đi tới một thế giới mới?

Thần trí của hắn đẩy cánh cửa đá lại về tới Tẩy Trần Lâu, điều này chứng minh tiểu thiên địa của hắn và thế giới chân thật thông nhau, cánh cửa u phủ đã mở ra, tuy rằng kinh mạch của hắn vẫn gãy đứt, nhưng hiện tại chân nguyên không còn rơi vào vực sâu không thấy, tàn lưu cánh đồng tuyết chảy nhỏ giọt vào dòng suối và hồ nước, không ngừng rót vào u phủ, trợ giúp hắn cảm ứng với thiên địa.

Mưa to đã ngừng lại, biến thành mưa bụi, thân thể của Trần Trường Sinh ở trong mưa mở mắt ra, đôi mắt như nước sáng ngời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Hắn một lần nữa nắm chặt đoản kiếm trong tay, một lần nữa tìm lại quyền khống chế chân nguyên trong thân thể, hai gối hơi thu, thắt lưng điều chỉnh tư thế rơi xuống vững vàng trên mặt đất.

Ngay sau đó, hắn không chút do dự lấy ra một bó đan dược nhét vào miệng, dùng tốc độ nhanh nhất nhấm nuốt, sau đó nhìn Cẩu Hàn Thực phía đối diện.

Cẩu Hàn Thực sẽ không xem nhẹ bất kẻ đối thủ nào, nhất là trên Thanh Đằng Yến từng chạm mặt Trần Trường Sinh, thêm đó Trần Trường Sinh có thể tiến tới vòng này đã chứng minh nhiều lắm. Nhưng khi chiến đấu bắt đầu, hắn mới phát hiện mình vẫn chưa phán đoán chính xác về Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh thiêu đốt cánh đồng tuyết, bây giờ cũng đã khiến Cẩu Hàn Thực cảm thấy rung động —— mười lăm tuổi, chỉ tu hành chưa tới một năm, thời gian dẫn tinh quang tẩy tủy còn ngắn hơn, không ngờ có thể có được chân nguyên dày như thế, đời này Cẩu Hàn Thực chỉ thấy sư huynh Thu Sơn Quân làm được chuyện không tin nổi này, nhưng không ngờ Trần Trường Sinh cũng làm được.

hắn tin Trần Trường Sinh không thể thắng được mình . bởi vì Trần Trường Sinh không thể Thông U.

Thông U cần ít nhất trăm đêm, hàng đêm dẫn tinh quang hóa thành tâm khấu phủ.

Cho dù Chu Độc Tài năm đó cũng không ngoại lệ.

Trần Trường Sinh tẩy tủy thành công chưa được trăm đêm, lấy gì Thông U?

Nhưng mà, lúc này lại có chuyện gì đó đang phát sinh.

Cầu Hàn Thực một kiếm phá mưa mà đi, đánh Trần Trường Sinh bay đi xa, tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ ngã sấp thật mạnh xuống ở trong cơn mưa, không thể nào đứng lên, ai có thể nghĩ tới…. hắn quả thật không đứng lên, bởi vì hắn căn bản không có xuống, quần áo của hắn rách nát, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất chật vật, nhưng vẫn ko ngã.

Cuộc chiến khẩn trương kịch liệt không có nhiều thời gian để cảm thán khiếp sợ, thân thể Trần Trường Sinh nghiêng về phía trước, đáy giày đạp vào nước, lộn một vòng, sử dụng Da Thức Bộ nháy mắt đi tới phía sau Cẩu Hàn Thực, Chung Sơn Phong Vũ Kiếm điên cuồng đâm tới.

hai thanh kiếm giao nhau phát ra thanh âm như tiếng chuông vọng từ xa.

Chân nguyên khủng bố va chạm khiến thân thể hai người bị hất bay trong cơn mưa,

Trần Trường Sinh như mũi tên bay ngược ra, thân thể đánh vỡ vô số tầng mưa, hai chân tạo thành sóng nước trên sàn nhà, cho tới khi tới trước vách đá mới dừng lại.

Nhưng lúc này hắn cũng không ngã xuống, không có nện vào trên vách đá, dựa theo ý chí của mình vững vàng ngừng lại, tay hắn nắm kiếm rất chặt, cho dù lúc này không buộc vải bố trên tay thì đoản kiếm cũng không rơi khỏi tay, đã hoàn toàn khác với tình trạng thảm đạm lúc ban đầu tiếp Ngư Ca Tam kiếm của Cẩu Hàn Thực.

Hiện tại hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút thong dong.

Tay nắm chuôi kiếm của Cẩu Hàn Thực càng ngày càng gấp, nhìn Trần Trường Sinh phía đối diện, vẻ mặt ngày càng ngưng trọng, khó hiểu và khiếp sợ càng ngày càng đậm trong mắt.

lúc này Trần Trường Sinh thể hiện ra trình tự lực lượng đối với kiếm hoàn toàn khác lúc trước, hiện tại hắn rất khiếp sợ—— đây là sự tình không được ghi lại trong Tam Thiên Đạo Tàng, đây là kỳ tích trước nay chưa từng có trong thế giới tu hành của nhân loại, hắn sao có thể làm được?

Lúc này đấu kiếm nhìn như bình thản nhạt nhẽo, trên thực tế lại là một loại tuyên cáo.

Trần Trường Sinh nói cho mọi người biết hắn không thua, hắn đang tiếp tục nâng cao.


Mọi người bao gồm cả Cẩu Hàn Thực, có người khiếp sợ nhìn Trần Trường Sinh, có người hơi ngơ ngẩn mà nhìn không trung, thậm chí có người còn có chút hồn bay phách lạc, nghĩ thầm rằng điều này sao có thể? 

Trần Trường Sinh, không ngờ cứ như vậy mà Thông U rồi.

Đúng vậy, Trần Trường Sinh đã Thông U thành công.

Mọi người chỉ biết thời điểm hắn ở Thanh Đằng Yến chưa Tẩy Tủy thành công, như vậy thời gian hắn Tẩy Tủy tới Tọa Chiếu là quá ngắn, nhiều nhất chỉ là Tọa Chiếu sơ cảnh, ngay cả cánh cửa Thông U khẳng định cũng không thể với tới, lại càng không cần phải nói tới việc Thông U thành công.

Nhưng không ai biết, Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian cả đêm là thành công định được mệnh tinh, sau đó liền bắt đầu dẫn tinh quang Tẩy Tủy, cách nay đã có gần ba trăm ngày đêm, hắn dẫn tinh quang Tẩy Tủy vẫn không thanh công, nhưng những ánh sao này lại không khuếch tán ra mà xuyên qua da thịt cùng cơ thể của hắn, trực tiếp tích tụ ở chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, ban đầu khi hắn ngồi dưới nền đất lần đầu Tọa Chiếu đã từng tạo thành một mảnh tuyết thật dày, đó là ánh sao tích tụ trong cơ thể mấy trăm ngày đêm, nhưng lại không chú ý tới mảnh hồ nước kia.

Vô số nước trong hồ mới chính là thành quả của việc hắn dẫn tinh quang Tẩy Tủy.

Không gian trong lòng đất, hắn không có Tẩy Tủy thành công, mạo hiểm cưỡng ép Tọa Chiếu, thân thể dần nứt ra, máu bị thiêu đốt, cho dù là Hắc Long cũng cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng cho dù ánh sao màu đỏ kia có đáng sợ như thế nào thì tim của hắn vẫn nguyên vẹn, chưa từng tan vỡ, đó là vì sao? 

Bởi vì mấy trăm buổi tối, hắn dẫn tinh quang tới căn bản không có Tẩy Tủy, mà là hắn mỗi đêm chạm nhẹ vào U Phủ. Thứ hắn luyện chính là Thông U.

Dưới tình huống hắn không biết, ánh sao màu đỏ kia không ngừng tiến vào thân thể hắn, hằng đêm cứ tiến về phía trước, đến khi đứng trước cửa đá—— đâu chỉ như Cẩu Hàn Thực cường điệu tới trăm đêm đẩy cửa, mà là chuyên chú kiên định đẩy trong mấy trăm đêm.

Cho nên lúc trước hắn ở trước U Phủ căn bản không có phát lực, chỉ nhẹ nhàng đẩy ra liền đẩy được cửa U Phủ. Bởi vì hắn là thiên tài sao? Đúng vậy, hắn quả thật có thiên phú tu hành, nhưng trọng yếu hơn chính là, tòa của đá này hắn đã đẩy rất nhiều đêm rồi, vốn chỉ còn thiếu một lần đẩy nhẹ cuối cùng nữa mà thôi.

Đúng vậy, đây chính là tu hành của Trần Trường Sinh.

Bởi vì kinh mạch bị cắt đứt, bởi vì thế chất đặc thù không thể Tẩy Tủy, hắn dựa vào tưởng tượng và vận khí kỳ dị của mình, đánh bậy đánh bạ đi một con đường hoàn toàn khác với mọi người.

Tẩy Tủy, Tọa Chiếu, sau đó Thông U.

Không, trước khi hắn Tẩy Tủy đã bắt đầu Tọa Chiếu.

Càng quá mức hơn chính là, trước lúc hắn Tọa Chiếu đã bắt đầu Thông U.

Nếu như nói thế giới này nước luôn chảy tới chỗ thấp là chân lý.

Vậy ở trong thế giới của Trần Trường Sinh, nước thật sự luôn chảy ngược lên chỗ cao.

Nguồn: truyenfull/trachthienky

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x