Thập đại ma thần thượng cổ phần 2 – Hình Thiên, Khoa Phụ, cộng công

ma thần xi vưu

Chiến Thần Hình Thiên

Hình Thiên là thủ lĩnh của một bộ tộc phía Đông thời thượng cổ Viêm Đế, về sau gia nhập bộ lạc Đông Di, trở thành thủ lĩnh chủ yếu của Cửu Lê Tộc. Theo «Sơn Hải Kinh» ghi chép: Hình Thiên và Hoàng Đế đánh nhau, cuối cùng bị Hoàng Đế chặt đứt đầu, bồi táng tại Thường Dương Sơn Lộc.

Hình Thiên mặc dù mất đầu nhưng vẫn không mẫn chí. Hắn lấy núm vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, sử dụng khiên, búa tiếp tục vung vẩy, lại quyết sống mái cùng Hoàng Đế. Mà trong Nguyên Dương Chí Lược có ghi: Hình Thiên có được Thánh Linh Chi Thạch, tranh giành cùng Ứng Long, đánh đến thiên hôn địa ám bất phân thắng bại, thế là Hoàng Đế thừa cơ cưỡi rồng từ phía sau đánh lén, chặt đầu của hắn, thế nhưng Hình Thiên vẫn đứng hiên ngang như cũ không ngã, tiếp túc chém giết không thôi. Về sau Cửu Thiên Huyền Nữ phái Huyền Thiên Ngọc Nữ ban cho Hình Thiên một câu nói: “Không có đầu ngươi cũng có thể Sát Thiên Đế”, hắn mới ngã xuống, sau an táng tại Thường Dương Sơn Lộc. Hình Thiên chết trong cuộc chiến Trác Lộc.
Theo Sơn Hải Kinh ghi chép: “Hình Thiên cùng Đế tranh thần, bị Đế chặt đầu, táng tại Thường Dương Chi Sơn.

Hắn lấy nhũ làm mắt, lấy rốn làm miệng, cầm búa bay múa.” Hình Thiên là đại thần Viêm Đế, thấy Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu cùng Khoa Phụ, hào hứng chạy đến nơi Viêm Đế, thỉnh cầu cử binh đối kháng Hoàng Đế, thế nhưng Viêm Đế sớm đã không có đấu chí, chỉ cầu bình an, bởi vậy cự tuyệt xuất binh. Hình Thiên thất vọng tìm kiếm tộc nhân Khoa Phụ, hi vọng bọn họ sẽ Đông Sơn tái khởi, thế nhưng khi đến Thành Đô tái thiên lại không thấy một bóng người. Hình Thiên vung búa chấp thuẫn, quyết định một mình thượng trung Thiên Đình đi tìm Hoàng Đế khiêu chiến, đụng phải đại thần Phong Bá của Hoàng Đế, Vũ Sư và thiên thần Lục Ngô ngăn cản, Hình Thiên đánh bại bọn họ. Cuối cùng, hắn tìm thấy Hoàng Đế, Hoàng Đế dùng bảo kiếm chặt đứt đầu Hình Thiên, đồng thời mai táng đầu hắn tại Thường Dương Sơn. Hình Thiên oán khí trùng thiên. Hắn lấy nhũ làm mắt, lấy rốn làm miệng, vẫn tiếp tục cầm búa bay múa”.

Hình Thiên nguyên là một cự nhân vô danh, tại đại chiến cùng Hoàng Đế, hắn bị Hoàng Đế chém đứt đầu, cho nên mới gọi là Hình Thiên. Hình Thiên là một vị đại thần thời Viêm Đế thống trị toàn cõi chư thiên, cuộc đời hắn rất thích ca hát, từng làm các ca khúc khiến Viêm Đế vui như Phù Lê, làm thơ ca Phong Thu, tổng danh xưng là Bốc Mưu, ca tụng cuộc sống hạnh phúc của nhân dân.

Về sau Viêm Đế bị Hoàng Đế lật đổ, khuất đến phương nam làm một Thiên Đế. Mặc dù nén giận, không chống lại Hoàng Đế, nhưng con của ngài và thủ hạ lại không phục. Đương lúc Xi Vưu cử binh phản kháng Hoàng Đế, Hình Thiên muốn đến tham gia trận chiến này, nhưng Viêm Đế kiên quyết ngăn cản. Cuối cùng ngài cản không thành. Lúc Xi Vưu thất bại dưới tay Hoàng Đế, Xi Vưu bị giết chết, Hình Thiên rốt cuộc không kìm nén được, thế là len lén rời đi, trực tiếp chạy về phía trung tâm, phân tranh với Hoàng Đế

Vũ khí Hình Thiên sử dụng là một cây búa lớn, còn có một cái khiên lớn, cổ đại gọi là Thuẫn.

Xem thêm: Thập đại ma thần thượng cổ: Xi Vưu

Tinh Thần Khoa Phụ

Khoa Phụ là thủ lĩnh bộ lạc cự nhân Miêu Man, một trong ba bộ lạc Tam Miêu thời thượng cổ, về sau y Bắc tiến gia nhập bộ lạc Đông Di.

Dân gian tạp sử “Thư Lâm Thông Chí” ghi chép: Khoa Phụ cùng Nữ Bạt chiến đấu, Nữ Bạt đánh không lại Khoa Phụ trên mặt đất, liền bay lên không trung, toàn thân tỏa ra liệt hỏa, từ trên mặt đất nhìn lên giống như một mặt trời chói lọi. Khoa Phụ sử dụng pháp thuật làm thân tăng cao mấy lần, vung Đào Mộc Trượng đuổi theo Nữ Bạt cho đến bị liệt hỏa làm toàn thân y bốc hơi, đói khát mỏi mệt, sau đó tử nạn. Khoa Phụ chết trong trận chiến Trác Lộc.

Dưới thời kì Hoàng Đế, bên trong đại hoang phương bắc có một tòa núi lớn đột ngột nổi lên từ ở dưới mặt đất, cao sánh ngang trời, thiên hạ xưng rằng “Thành Đô Tái Thiên” . Đỉnh núi sừng sững ở giữa mây mù lượn lờ, tùng bách trên núi dựng thẳng, tạo nên một cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ.

Tại nơi tiên cảnh này có một bộ tộc là tử tôn được đại thần hậu thổ truyền thừa, gọi là tộc Khoa Phụ. Bọn họ dáng người cao lớn, khí lực nhiều, đặc biệt ưa thích bênh vực kẻ yếu. Đương lúc Xi Vưu phương nam bị Hoàng Đế đánh bại, phái người đến tộc Khoa Phụ cứu viện, tộc Khoa Phụ cảm thấy y là kẻ yếu thế, muốn trợ giúp kẻ yếu, vì vậy xuất binh tham gia chiến tranh, phản đối Hoàng Đế.

Tộc nhân Xi Vưu được tộc nhân Khoa Phụ trợ giúp, như hổ mọc thêm cánh, tại đại chiến với Hoàng Đế thế lực ngang nhau, bất phân thắng bại. Quân đội Hoàng Đế tạm thời bại trận, gấp đến độ Hoàng Đế vô kế khả thi, thế là bèn lên Thái Sơn đi tìm các lộ thần tiên hỗ trợ.

Có một phụ nhân tự xưng là “Huyền Nữ” đến bái kiến Hoàng Đế, dạy ngài binh pháp. Tiếp đó lại có người đến tặng cho Hoàng Đế đồng đỏ Côn Ngô Sơn để ngài chế tạo thanh bảo kiếm. Thanh bảo kiếm này đồng tâm cắt ngọc, chém sắt như chém bùn, biểu thị kỹ thuật luyện thanh đồng thời thượng cổ đã đạt tới mức tinh. Từ đây, Hoàng Đế dựa vào sở học hành quân bày trận, tại đại chiến Trác Lộc, rốt cuộc cũng đánh bại được liên quân, giết chết Xi Vưu, khiến tộc nhân Khoa Phụ phải chạy về nguyên trụ địa.

Không lâu, đại địa phát sinh nạn hạn hán nghiêm trọng, mặt trời tựa như một đại hỏa cầu, thiêu đốt mặt đất đến rạn nứt, làm sông hồ khắp nơi cạn khô, biến mọi thứ trở nên hoang lương. Tộc Khoa Phụ xuất động tìm nơi có nước kháng hạn hán, thế nhưng khắp nơi đều khô cằn, tìm đâu ra nước?

Thủ lĩnh tộc Khoa Phụ tức giận, thề sẽ hái xuống mặt trời. “Mặt trời” thấy Khoa Phụ nổi giận, cũng có chút hoảng hốt, tăng thêm tốc độ bay về hướng tây. Thủ lĩnh tộc Khoa Phụ liền đuổi theo. “Mặt trời” vừa chạy vừa bắn nhiệt lực vào Khoa Phụ để ngăn cản bước chân của hắn. Khoa Phụ mặc cho toàn thân bốc hơi, mồ hôi tuôn như mưa vẫn không chịu dừng bước.

Khoa Phụ trong chớp mắt đã đuổi tới vạn dặm. Y nhìn thấy nơi “mặt trời” rơi xuống – Ngu Cốc, thế là cực kỳ cao hứng: “Xem ngươi chạy đi đâ”! “Mặt trời” mắt thấy không còn chỗ trốn, cười lạnh vài tiếng, hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch) — đem tất cả nhiệt lượng có trong người phóng về phía Khoa Phụ. Khoa Phụ một trận đầu váng đầu hoa mắt, kim tinh trước mắt loạn tóe, miệng khô lưỡi tiêu, hai tay bất giác rũ xuống.

“Không thể ngã!”. Khoa Phụ một mặt cổ vũ mình, một mặt cúi người xuống uống nước Hoàng Hà, y nghĩ rằng uống nước xong khỏe lại sẽ bắt được mặt trời. Nào ngờ y đã uống cạn Hoàng Hà, uống cạn luôn Vị Thủy mà là cảm thấy khát nước khó nhịn. Khoa Phụ quật cường quyết tâm đi uống nước đầm lầy, sau đó lại cùng mặt trời đọ sức. (Đầm lầy còn gọi là Hãn Hải, là nơi các điểu tước sinh sống). Khoa Phụ vừa mới đi tới đầm lầy, còn chưa kịp cúi người xuống đã choáng váng, Ầm một tiếng, ngã xuống đất. Khoa Phụ tiếc nuối nhìn mặt trời lặn về phía tây, thở dài một tiếng, cầm trượng ném về phía mặt trời, sau đó nhắm mắt lại chết.

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời oai phong lẫm liệt mọc lên từ phía đông, nhìn nơi Khoa Phụ ngã xuống hóa thành một tòa đại sơn, không khỏi âm thầm khâm phục Khoa Phụ dũng khí. Nói cũng kỳ quái, nơi Khoa Phụ ném Đào Mộc trượng về phía mặt trời, được mặt trời chiếu rọi, lại hóa thành một khu rừng đào, khắp nơi đều là đào hoa vạn dặm, cây trái xum xuê.

Thủ lĩnh tộc Khoa Phụ nhiệt tâm nhiệt tình, vì mọi người trong tộc, không hề nguy nan đuổi theo mặt trời, lại mang trong mình một tinh thần quật cường không biết sợ, cho nên được gọi là “Tinh Thần Khoa Phụ”. Mặc dù không thực tế nhưng điều này cũng cho thấy được tư duy cùng tâm linh của những con người thời xã hội nguyên thuỷ.

Trong lịch sử, Khoa Phụ được ghi là chết trận, y là cháu trai của Cộng Công. Khi Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, muốn đồ Trung Nguyên, triển khai kịch chiến với Cộng Công, bộ tộc Cộng Công bị đả bại, bị Hoàng Đế vây khốn, Khoa Phụ không đành lòng nhìn thấy toàn tộc diệt vong, thế là tổ chức phá vây, cũng tự hành đoạn hậu (tự mình ngăn cản ở phía sau). Trốn đến Hàm Cốc Quan, bị thuộc cấp Ứng Long của Hoàng Đế bắn giết, Cộng Công trốn thoát. Hậu nhân của Hoàng Đế vì nói xấu Khoa Phụ, mới bảo là y chết vì truy đuổi mặt trời, cho nên mới có rất nhiều truyền thuyết nói Khoa Phụ là một Kẻ tâm thần, thích “Chạy trần truồng” dưới ánh mặt trời, cuối cùng đến nơi mặt trời rơi xuống, uống cạn Hoàng Hà, Vị Thủy, định đi uống nước đầm lầy Nhạn Môn Quan, thế nhưng chết khát trên đường.

Thuỷ Thần Cộng Công

Cộng Công là đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, là sư huynh của Huyền Thiên Ngọc Nữ. « Nguyên Dương chí lược » xưng là: Cộng Công

Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Nữ Oa bất hòa, liền phái Cộng Công đi giúp Xi Vưu – đối địch lại với Hoàng Đế được Nữ Oa ủng hộ. Hoàng Đế tại nam dã tập kích Xi Vưu, Cộng Công tiến đến nghênh chiến, một mình độc cản tọa hạ của Hoàng Đế là bốn vị đại tướng Chúc Dung, Lực Mục, Cú Mang, Anh Chiêu mà không hề bị thất thế, về sau Nữ Oa tại Không Chu Chi Sơn thiết lập đàn phong thiên, khiến quân đội Xi Vưu không thể lui lại, Cộng Công giận dữ, nhìn trời mắng to thiên thần bất công, sau đó đâm đầu vào Bất Chu Sơn mà chết, phá phong thiên trận của Nữ Oa, khiến tộc Cửu Lê có thể đào vong. Cộng Công, chết trong trận Trác Lộc. (Cửu Thiên Huyền Nữ là lão sư của Hoàng Đế, từng dạy Hoàng Đế thuật kỳ môn độn giáp).

Trong truyền thuyết, Cộng Công thuộc bộ lạc tạo phản dưới thời Nữ Oa cầm quyền, nguyên do ban đầu bộ tộc Cộng Công cai quản thủy chính, chủ quản phương diện trị thủy, sau đó Nữ Oa tranh đoạt quyền thống trị, Nữ Oa phái bộ tộc hỏa chính ( “Chúc Dung” chính là hậu thế của hỏa chính) đánh bại bộ tộc Cộng Công. Cộng Công dẫn đầu bộ tộc đào vong, phá hủy Bất Chu Sơn dự đoán khí tượng, dẫn đến việc Nữ Oa không có cách nào hiểu rõ khí tượng biến hóa, không thể dự báo hồng thủy để có đối sách kịp thời, cuối cùng bị hồng thủy càn quét, khiến rất nhiều bộ lạc tử thương. Nữ Oa chỉ huy bộ hạ đốn củi làm thuyền, tiến hành cứu viện, đằng sau lại chỉ huy mọi người trị thủy, lấy các loại “Thạch Liêu” (vật liệu đá) cùng “Lô Hôi” (sậy trộn lẫn vôi) làm chủ. Cho nên sau này mới có tích “Cộng Công phẫn nộ động Bất Chu Sơn”, “Nữ Oa tạo người”, “Nữ Oa luyện đá vá trời”.

Từ thời Bàn Cổ khai thiên tích địa, Thủy Thần Cộng Công đã luôn không hợp với Hỏa Thần Chúc Dung. Cộng Công phát động tiến công, đảm nhiệm vị trí thống lĩnh Tương Liễu và Phù Du, mãnh liệt tiến vào nơi ở của Hỏa Thần Chúc Dung là Quang Minh Cung, dập tắt thần hỏa quanh năm rực cháy ở đó, khiến đại địa lập tức phủ một màu đen kịt.

Hỏa Thần Chúc Dung toàn thân bốc hỏa diễm bước ra nghênh chiến. Những nơi hắn đến mây mù trong vắt, vũ thủy tề thu; hắc ám lặng lẽ thối lui, đại địa tái hiện một màu quang minh.

Thủy Thần Cộng Công thẹn quá hoá giận, lệnh cho Tương Liễu và Phù Du đem nước ngũ hải tam giang lên đổ vào nơi của bọn Chúc Dung. Tức khắc, khí đục bốc lên trên không trung, sóng đen cuồn cuộn, mây trắng bị che lấp, hỏa thần lại bị dập tắt. Thế nhưng hồng thủy vừa lui, hỏa thần lại cháy lên, cộng thêm Chúc Dung mời Phong Thần đến hỗ trợ, gió trợ uy lửa, lửa thuận thế gió, hừng hực lao về phía Cộng Công. Cộng Công muốn giữ lại hồng thủy ngự hỏa, thế nhưng nước cứ chảy xiết ngàn dặm, chỗ nào lưu được? Hỏa diễm mạnh mẽ cuốn tới, bọn Cộng Công bị thiêu đến sứt đầu mẻ trán, nghiêng trái ngã phải. Cuối cùng Cộng Công suất lĩnh thuỷ quân vừa đánh vừa lui, trốn về biển cả.

Hắn vốn cho rằng Chúc Dung thấy hồng thủy sẽ biết khó mà lui, bởi vậy đứng trong thủy cung đắc ý. Không ngờ Chúc Dung lần này hạ quyết tâm tất thắng, dùng tốc độ cao nhất truy kích. Hỏa long vừa đến, nước biển không khỏi cuồn cuộn xoay chuyển, tách ra hai bên, để lộ một con đường. Chúc Dung thẳng bước vào thủy cung, khiến Thủy Thần Cộng Công đành phải đi ra nghênh chiến. Kết cục, Hỏa Thần Chúc Dung thu được toàn thắng, Phù Du chết, Tương Liễu bỏ trốn mất dạng, Cộng Công tâm lực quá độ, không cách nào chiến thắng, chật vật chạy về phía chân trời.

Cộng Công một mực chạy trốn tới Bất Chu Sơn, nhìn lại, truy binh đã gần đến. Cộng Công vừa thẹn lại vừa phẫn, liền đâm đầu vào Bất Chu Sơn. “Rầm” một tiếng, Bất Chu Sơn bị Cộng Công phá hủy. Bất Chu Sơn chao đảo, đại nạn giáng xuống nhân gian. Nguyên do Bất Chu Sơn là đại trụ chống trời, cột vừa gãy, nửa bầu trời liền sụp xuống, lộ ra thạch cốt lởm chởm, nhiều lỗ thủng xuất hiện. Lập tức Thiên Hà trút xuống, hồng thủy tràn lan. Trứ danh “Xung khắc như nước với lửa” cũng bắt nguồn từ trận đại chiến này. Về sau mới có sự tích Nữ Oa luyện đá vá trời, khiến đại địa trở lại bình yên.

Thập đại ma thần thượng cổ phần 3: Phi Liêm, Bình Ế…

Phong Vân!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x