Những trích đoạn hay Ngã Dục Phong Thiên

đoạn trích hay ngã dục phong thiên

Tổng hợp những trích đoạn hay trong truyện Ngã Dục Phong Thiên, là bộ truyện được viết với văn phong hài hước nhưng vẫn giữ được nét riêng của tác giả Nhĩ Căn, đó là sự tinh tế trong miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật, và những suy tư sâu sắc như muốn thoát ly khỏi trần tục.

Xem thêm: Tác giả Nhĩ Căn, Ngã Dục Phong Thiên review

1.

Một đời người luôn luôn có lựa chọn, cho dù là sai hay đúng, cứ đi tiếp, một số năm sau khi quay đầu lại, sai có lẽ đều không phải là sai, đúng cũng có lẽ đều không phải là đúng….
Cần gì phải khổ não, cần gì phải mê mang, hết thảy cứ đi tiếp.
Bởi vì, không có sai, nơi nào sẽ có đúng? Đạo lý giống nhau, khi không có đúng thì tại sao có thể có sai?

2.

Tuế nguyệt như mộng, không phân rõ chân thực cùng hư giả, chính như trong mộng của ngươi có người khác, người khác thế giới bên trong, có lẽ cũng có trong mộng ngươi. Lại hoặc là, sinh mạng của chúng ta, cuộc đời của chúng ta, là một cái không thấy được bọt khí, chẳng biết lúc nào vỡ vụn, chẳng biết lúc nào thanh tỉnh, ai trong mộng có ngươi, trong mộng của ngươi có ai… Đây là một cái nan giải đáp án không biết…

3.

Nhân sinh như giấc mộng, như lá rụng tuy đẹp, cũng chỉ sống một mùa…

4.

Ngươi là đan, ta là mộc, một năm kia, ngươi xuất hiện trước mặt ta… Từ đây nhân sinh không còn chỉ có màu xanh.
Ta là đan, ngươi là mộc, một năm kia, ta mở mắt ra, thấy được ngươi… Từ đây sinh mệnh không còn là cô tịch.
Có đôi khi, cả một đời, chỉ vì năm đó một hồi gặp nhau.

5.

Một đời, chỉ yêu một người. Ngươi sinh thời, ta chung tình với ngươi. Ngươi sau khi chết, ta chung tình tại hồi ức… Ngươi như còn sống, ta cùng ngươi cả một đời, ngươi nếu chết đi, ngươi trong trí nhớ ta, bồi tiếp ta, cả một đời.

6.

Nàng từ nhỏ đã biết, chính mình không phải một cái rất thông minh nữ hài, thậm chí có đôi khi rất đần, cho nên nàng học xong che giấu, dùng băng lãnh dung nhan, dùng băng lãnh giống như không có tình cảm lời nói, đi che giấu mình không thông minh. Để cho thế giới này ở trong mắt mình đơn giản một ít.
Nàng không thích phức tạp, bởi vì chuyện quá phức tạp nàng nghĩ mãi mà không rõ, nàng ưa thích yên tĩnh, ưa thích một người tu hành, nhìn xem tuế nguyệt trôi qua, nhìn xem sinh mệnh dần dần tàn lụi, nhớ kỹ lấy những ký ức đã từng tốt đẹp.
Đây chính là nàng, Hứa Thanh, lãnh lãnh thanh thanh bề ngoài, giản giản đơn đơn nội tâm.

7.

Ngươi có thể lựa chọn không yêu ta, mà ta… lại chỉ có thể ở yêu ngươi cùng yêu ngươi hơn trong đó lựa chọn.

8.

Ta tính cách đơn giản, có thể đơn giản người, không phải là không có chấp niệm, một khi đã có… không thể quên được.

9.

Cái gì lại là nhân sinh?. Cái này tuyết, chỉ có mùa đông mới có thể xuất hiện, nó chỉ có thể sống ở trong gió lạnh, cho nên cái này rét đậm, chính là nhân sinh của nó. Tuyết, chỉ có thể sống ở mùa đông, tới gần lửa, nó liền sẽ chết đi, đây cũng là nhân sinh của nó, vô luận như thế nào hướng tới mùa hè, có thể nó… chỉ có thể đi xa. Tuyết tại lòng bàn tay ta bên trong trở thành nước, bởi vì nơi này không phải thế giới của nó…

10.

Đã từng, ta cúi đầu xuống nhìn xem ngài, quay người rời đi chỉ vì chứng minh chính mình, một số năm sau, đương có một ngày ta thắng thế giới, mang theo vinh quang của ta đi vào trước mặt của ngài lúc, ta vốn định xem ngài bộ dáng giật mình, có thể ta nhìn thấy, là ngài cho ta kiêu ngạo ánh mắt, một khắc này, ta bỗng nhiên đau lòng, ta ôm lấy tóc trắng xoá ngài, nhẹ nói lấy.

“Phụ thân, ta đã trở về.”

11.

“Chuông vang hồn tán, một ngày là cha, cả đời là cha. Tiên cũng tốt, phàm cũng vậy, thân tình sao dễ bỏ đi. Cái gọi là đạo vô tình, ngộ hồng trần thuần túy là không tưởng. Người không có tình sao có thể minh tâm? Sao có thể hiểu đạo?”

12.

Câu nói kinh điển trong truyện: “Lão tổ ta liền tiễn ngươi một hồi tạo hóa.”

13.

Hắn có cốt khí, có khí tiết, trong trời đất này, sinh tử là lớn nhất, nhưng có những lúc, người sống phải nhờ vào một lòng hạo nhiên chính khí, mới có thể làm cho thế gian này không thể gãy, vĩnh viễn không thể bỏ qua tôn nghiêm!

Cho nên, hắn muốn nói những lời này! Cho nên, hắn mới gằn từng chữ từng chữ như thế, chẳng sợ đối mặt Vương Đằng Phi như núi lớn ép tới kia, chẳng sợ kiếp nạn hôm nay. Hắn chẳng sợ đối lập với cả thế giới, chẳng sợ cô độc không ai thân cận… Nhưng, hắn vẫn mang theo tôn nghiêm ngẩng đầu, nói ra một câu nói kia.
Đó, chính là Mạnh Hạo!

14.

Ngươi có thể nhục nhã ta, có thể phế bỏ tu vi của ta, nhưng ngươi vĩnh viễn không thấy ta khuất phục, vĩnh không thể làm cho lòng ta thay đổi.

15.

Mọi chuyện tất phải dựa vào chính mình, tự bản thân không ngừng cố gắng, không cam lòng cúi đầu

Chính mình, mới là chỗ dựa lớn nhất!

16.

Thế nào là nho?

Lễ nhạc, nhân nghĩa, trung dung chính là nho.

Vậy còn nhân sinh?

Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, gió tuyết phiêu tán bên ngoài cửa xe
Mạnh Hạo nâng tay lên, đưa ra ngoài cửa sổ, đón lấy từng bông tuyết rơi vào lòng bàn tay mình
Tuyết này chỉ mùa đông mới có, lại cần tiết trời giá lạnh, cho nên, giá buốt chính là nhân sinh của nó
Mạnh Hạo khẽ nói:
Tuyết chỉ có thể tồn tại vào mùa đông, tới gần lửa sẽ không còn nữa, mùa hè cũng không thể có tuyết
Bông tuyết trong lòng bàn tay ta đã tan ra, bởi vì đó không phải là thế giới của nó.

17.

Mạng ta như tuyết, chỉ có thể sống sót ở mùa đông, hướng tới cuộc sống phàm trần của mùa hè, nhưng đó đã không còn là nhân sinh của ta!

Nhân sinh, chính là một lần trải qua, cũng có thể nói, là một kinh nghiệm bất đồng sẽ tạo ra nhân sinh khác nhau, như trải qua gió lạnh thì sẽ thành tuyết, mà trải qua mặt trời thiêu đốt thì lại thành mưa
Kinh nghiệm nhân sinh thế nào thì trưởng thành như thế, như vậy, sinh mệnh mới có chút phấn khích!

Phong Vân!

Các đạo hữu nếu muốn tìm truyện hơi lạ lạ, quái quái để đọc giải trí.Hãy đọc thử bộ truyện:

Đảo Kiến

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x