Chương 2: Mai phục, tập kích và sống sót
– Thình Thịch! Thình Thịch.
Âm thanh co bóp vang lên như một động cơ mạnh mẽ đã hoạt động suốt ba ngày đêm, cuối cùng cũng đã kết thúc. Kiến 357 chậm rãi tỉnh dậy, nó bắt đầu lấy lại sức lực cho cơ thể, cảm nhận được sự mạnh mẽ của từng đốt chân, sự cứng rắn tuyệt đối của lớp vỏ kitin.
Bộ râu rung lên với tần số cao, xác định phương hướng nó bắt đầu đào bới hướng về phía mặt đất bên trên. Đôi càng như lưỡi kiếm gạt đất đá ra, các chân thì đẩy chúng ra phía sau, đầy thành thục nhịp nhàng, phải sau một quãng đường dài kiến 357 mới nhận ra đôi càng phía trước hàm của mình có sự khác lạ.
– Chuyện gì đã xảy ra thế này? Đôi càng to, dài ở đâu ra? Tại sao mình lại khoẻ mà nhanh đến vậy? Mình có thể cảm nhận được nguồn năng lượng từ nhân hạch tại giữa lồng ngực phát ra.
– Chắc chắn là có liên quan đến khối đá bí ẩn mà mình nuốt phải, chính nó đã cải tạo cơ thể mình. Nếu vậy thì thật tuyệt, cảm giác được sống lại thật là tốt!
Kiến 357 chui ra khỏi mặt đất, ánh nắng gay gắt buổi trưa toả xuống người nó, không có chuyện gì xảy ra cả, nó không hề cảm thấy khó chịu. “Đối với kiến bình thường nếu trời nóng chúng sẽ đào một hang tạm để tránh nóng, chúng không thể hoạt động dưới ánh mặt trời gay gắt”. Nó bắt đầu quan sát xung quanh, lại một điều đáng ngạt nhiên nữa xảy ra, nó nhận biết được màu sắc của cây cối, lá khô, đất đá… xung quanh một cách chi tiết , chính xác “Kiến lửa đỏ có thị lực kém, chúng thường cảm nhận sự thay đổi mọi vật xung quanh bằng râu và những cảm biến đặt ở chân”.
– Chà, bây giờ thì mình trở thành siêu kiến rồi đây! Không biết mình còn làm được điều gì nữa đây? Kiến 357 cảm thán.
Cảm giác mông lung và vô định vây quanh, nó biết mình đã bị mang đi cách xa khỏi tổ. Nó chỉ là một kiến lửa đỏ trẻ tuổi còn non nớt, nó không có đủ vốn kiến thức để biết được cái vật thể khổng lồ to gấp cả ngàn lần thành phố, từ trên trời chỉa xuống cào xới cả mảng đất đem đi là vật hay chủng loài nào cả. Cả những con kiến đen màu ánh kim kia nữa, chúng chắc hẳn là những sinh vật ngoại lai từ bên ngoài tới, hình dạng loại kiến kia rất đặc biệt, khác hẳn kiến bản xứ ở đây, từ nhỏ với bản tính tò mò nó đã lân la hỏi những học giả uyên bác nhất trong tổ về lịch sử của liên bang, cũng như các chủng tộc kiến đã từng xuất hiện.
Mặc dù liên bang kiến lửa đỏ trải rộng cả một vùng đất rộng lớn, với lịch sử lâu đời cả vạn năm, trải qua nhiều vương triều khác nhau, nhưng chúng vẫn chưa giờ vẽ nên bản đồ hoàn chỉnh cho thế giới này. Hằng năm đều có những đoàn thám hiểm được tổ chức theo từng nhóm, mang theo trang bị đầy đủ với mục tiêu tìm ra điểm tận cùng thế giới, nhưng tất cả đều thất bại.
Với số lượng lớn cùng tinh thần đoàn kết, kiến có thể thống trị dưới mặt đất, không hề sợ bất kỳ kẻ thù nào, nhưng trên không với những loài chim ăn kiến chúng chỉ là những kẻ yếu ớt không có khả năng chống trả, đồng thời trên không thì làm sao lưu được mùi pheromone. Vậy nên chỉ có cách là thám hiểm bằng đường bộ mà thôi.
Kiến 357 biết được khu vực Liên Bang Kiến Lửa Đỏ nằm ở hướng Đông, bây giờ thì chỉ còn cách nhắm hướng Đông mà thẳng tiến thôi, nó phải về tổ “kiến phải sống theo đàn nếu không sẽ không tồn tại được” lời dạy bảo của kiến bảo mẫu nó vẫn nhớ rõ, nhưng giờ đã khác nó phải chấp nhận sự thật và sẵn sàng cho cuộc độc hành của bản thân thôi.
– Anh bạn từ đâu đến đây! Một tín hiệu hoá chất hướng tới nó hỏi thăm.
– Một kiến lính vàng! Nó reo lên, đây là loài kiến hiền lành thường sống ở nơi ấm áp có nhiều trái cây, thực vật tươi tốt, những kiến thức mà nó được dạy giúp nó nhận biết được đối phương. Thật may mắn vì kiến vàng là loài kiến ít hiếu chiến nhất, chúng là những nông dân cần mẫn, những tay làm vườn điệu nghệ.
– Tôi là số… bất chợt nó không biết nói thế nào nữa, bởi vì số lượng kiến trong tổ đông đúc, và sinh theo lứa, chỉ có mẹ mới biết chính xác những đứa con của mình thôi, còn lại tất cả chúng đều có số hiệu để phân biệt. Đương nhiên cũng có ngoại lệ: Mẹ có danh hiệu là Nữ Vương Shirio Noyuki kuyusa (nghĩa là nữ vương của mùa đông băng giá), và con gái của mẹ cũng thường được đặt tên riêng để sau này nếu họ ra ngoài thành lập một tổ riêng, thì sẽ phụ thuộc trực hệ gia tộc và được Liên Bang chấp nhận là thành viên. Còn bây giờ nó không có tên. Còn nếu đọc số hiệu thì chắc hẳn sẽ trùng với kiến ở ở tổ khác.
– Tôi tên là Kira. Nó trả lời dứt khoát, đó là từ mà nó nghĩ đến trong đầu, bởi vì nó đã chết một lần và đã được hồi sinh, và bây giờ nó chỉ có một mình, nó muốn mình cũng có một cái tên. Từ nay nó sẽ là Kira.
– Tại sao cậu lại ở vườn mận này, hơn nữa chỉ có một mình thôi?
– Tôi đang đi săn thì bị chim ăn kiến mang, nó đánh rơi tôi xuống đây, tôi bị lạc đàn của mình. Kira không muốn kể về những trải niệm vừa qua của mình, nó biết kiến vàng là loài thuần phát, nếu tiếp nhận thông tin quá tầm nhận thức, và gây nguy hiểm quá lớn, thì sẽ có xu hướng căng thẳng, điều đó không tốt tí nào cả.
– Ôi, thật đáng thương! Kiến vàng dùng râu mình cọ vào râu Kira.
– Tôi là kiến vàng 25601, rất vui được gặp cậu. Tôi sẽ dẫn cậu gặp đội trưởng, có lẽ bác ấy sẽ cho phép cậu tá túc tạm thời.
Kira định từ chối, nhưng nó nghĩ mình không hiểu gì về vùng đất mới lạ này cả. Ít nhất cũng hỏi được thông tin về các vùng lãnh thổ xung quanh, nó không muốn đi vào vùng đất có những loài kiến hung dữ, sẵn sàng xé xác nó ra từng mảnh nhỏ để làm thức ăn.
– Cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng quá!
Kiến vàng 25601 dẫn Kira lại nhóm của mình, nó tung hoá chất chứa thông tin về phía đồng đội của mình.
– Đội trưởng. Đây là Kira, cậu ta bị lạc.
– Hừm, sao lại dễ tin như vậy chứ, lỡ là gián điệp bên ngoài cài cắm thì sao. Có biết bao kẻ thèm muốn kho lương thực, mật ngọt của chúng ta đấy.
– Không sao đâu, cậu ta trông rất thân thiện dễ gần, có lẽ không phải là kiến xấu.
– Này kiến đực trẻ tuổi, cậu lại đây cho ta kiểm tra xem! Kiến vàng đội trưởng lên tiếng.
Kiến vàng dùng râu cọ vào râu của Kira xác nhận thông tin. Đây là cách thường làm của loài kiến, trên mỗi đốt râu đều có lưu lại thông tin bằng những hoá chất pheromone đặc trưng riêng, “kiến đực giống, thuộc vương triều của nữ hoàng Shirio Noyuki kuyusa…”, thông tin trên râu của Kira là như thế. Đó cũng là giấy thông hành để được vào tổ, mỗi lần vào tổ đều phải chạm râu với lính gác cổng, xác nhận thân phận mới được vào. Tuyệt đối không cho kẻ ngoài lọt vào tổ.
– Được rồi, bây giờ đã cách rất xa tổ cũ, cậu định làm gì? Kiến không thể sống đơn lẻ. Kiến vàng đội trưởng hỏi với giọng quan tâm.
– Tôi phải về tổ, dù phải đi một mình, nhưng tôi cần giấy thông hành để đi qua khu vực của các kiến khác, và đủ lương thực cho chuyến đi.
– Chỉ có kiến hữu tính mới có quyền cấp phép thông hành, cậu đói lắm phải không?
Kiến vàng 25601 nói, rồi đưa hàm ra mớm chất ngọt cho Kira. “Kiến không thể tự tiêu hoá thức ăn cứng bởi vì cầu tạo phần eo của của nó rất nhỏ, thức ăn không qua được, nó chỉ có thể uống được protein, chất béo, chất ngọt từ những ấu trùng tiết ra, hay là từ những sâu bướm, rệp cái mà chúng chăn nuôi”.
– Cảm ơn cậu.
– Thế này đi. Anh bạn có vẻ trông rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn. Nếu anh bạn đồng ý là lính bảo vệ cho chúng tôi thu hoạch vụ mùa xong, thì tôi sẽ nhờ kiến hữu tính cấp thông hành, lương thực cho cậu. Được chứ? Kiến vàng đội trưởng nói.
Kiến vàng bẩm sinh đã yếu ớt, lại không có nhiều chiến binh thiện chiến nhưng lại là những kẻ giàu có, vậy nên thường bị các kiến khác tấn công, cướp phá. Vì thế, mỗi tổ kiến vàng thường nuôi một đội quân lính đánh thuê tinh nhuệ để bảo vệ cho tổ mình, cũng như bảo vệ cho các hoạt động thu hoạch mật trái cây bên ngoài.
– Tôi ư, tôi sẽ là kiến chiến binh ư!
Kira quá đỗi vui mừng, nó như muốn nhảy lên, từ khi còn ở tổ cũ mỗi lần nhìn thấy những chiến binh oai vệ đi săn về, lớp giáp bóng bẩy, tư thế vững vàng, nó đã cực kỳ hâm mộ. Nhưng nó sinh là kiến đực giống, trừ khi chiến tranh giữa các tổ hoặc chiến tranh giữa các loài kiến xảy ra, còn lại nó chỉ việc ăn chơi, nhảy múa đợi đến mùa giao phối, tìm bạn tình bơm hết tinh trùng rồi chết đi. “Chiến tranh giữa các tổ thường xảy ra khi nữ hoàng của một tổ chết đi hay tổ của chúng không còn, kiến sẽ đi cướp nữ hoàng và tổ của kiến khác. Chiến tranh nếu xảy ra sẽ cực kỳ thảm khốc, chỉ có kẻ thắng tồn tại, bên thua cuộc sẽ bị tàn sát hết. Thế giới tự nhiên luôn khắc nghiệt như vậy”.
– Đồng ý. Tôi sẽ là kiến bảo vệ cho các bạn.
– Đợi đã! Một tín hiệu hung dữ vang lên.
– Hắn không phải là kiến chiến binh. Một nhóm kiến lực sĩ tiến tới “kiến lực sĩ hay còn gọi là kiến cắt lá, có thể nâng vật nặng gấp 50 lần trọng lượng cơ thể, điều này tương tự một người trưởng thành nhấc bổng một chiếc xe tải lên không. Kiến lực sĩ có phần đầu và bụng đen bóng nhẵn, còn phần thân màu đỏ hung, cơ bắp cuồn cuộn, các bắp chân to lớn, linh hoạt cùng bộ hàm chắc khoẻ”.
– Đúng vậy, nữ vương kiến vàng thuê bọn ta, chúng ta đều là lính chiến binh, có sự tự tôn của kiến lính. Có thể cho hắn một ít lương thực đi đường nhưng tuyệt đối không kết nạp kẻ yếu vào đứng cùng chung đội ngũ.
Sự căng thẳng bao trùm, kiến vàng 25601 muốn lên tiếng bảo vệ bạn mình, nhưng nó không biết phản đối thế nào.
– Vậy thì đơn giản thôi, chúng ta có thể thử sức với nhau.
– Thôi, thôi. Không nên vì chuyện nhỏ mà đánh nhau. Kiến vàng đội trưởng nói.
– Như vậy không được đâu, tôi không thể nhận sự giúp đỡ mà lại không làm gì cả.
– Anh chấp nhận lời thách đấu của tôi không?
– Dựa vào mi à, kiến lực sĩ khinh thường. Nếu lỡ ta làm gãy chân hay đứt râu mi thì sao, chân hàm không có mắt đâu nhé.
Chương 4 – Chiến đấu với kiến lực sĩ
Đây là bài viết cá nhân, hãy ghi nguồn nếu muốn copy hay chia sẽ!
Phong Vân!
[…] Chương 3 – Lang thang vô định và cơ hội trở thành chiến binh […]