Chương 20 – Tin dữ

TIỂU THUYẾT – ĐẢO KIẾN

Chương 19: Vượt sông

– Cuối cùng sau nhiều ngày đi đường vất vả, tôi cũng cảm nhận được một phần khí hậu quen thuộc. Hiện giờ chúng ta đang ở đâu đây ? Kira tò mò hỏi số 154.

– Chúng ta đang rất gần các tổ trung tâm của loài kiến chủ nô thuộc Đế quốc rừng lá đỏ rồi đấy. Số 154 trả lời – Từ bây giờ chúng ta nên cẩn thận hơn.

– Sợ gì chứ, cậu nên hoá trang cho chúng ta thành kiến chủ nô, rồi chúng ta cứ đi xuyên qua lãnh thổ của bọn chúng mà. Bây giờ khả năng của cậu có chỗ để phát huy tác dụng rồi đấy. Kira đưa ra ý kiến của mình.

– Không nên đâu, kiến chủ nô là những chiến binh cực kỳ kỷ luật, khuôn phép, ngoài những pheromon thông hành ra, chúng còn có nhiều cách thức để nhận diện các thành viên thuộc cùng giống loài với nhau. Như anh đã nghe kiến kỵ sĩ lúc trước kể rồi đấy, ngoài kiến chủ nô, đế quốc còn có nhiều tổ kiến của các loài khác sống phụ thuộc, dưới sự giám sát của kiến chủ nô. Tuy hơi lộn xộn, nhưng thực tế kiến chủ nô cũng có phương pháp để nhận ra được thành viên của tổ mình đấy. Số 154 đưa ra phản đối ý kiến của Kira.

– Ha ha, dù sao chúng ta cũng thử giả dạng thành kiến chủ nô đi, không thể dùng thân phận thật sự để đi lại trong lãnh địa của kẻ thù được. Kira không từ bỏ, nó tiếp tục khuyên nhủ số 154.

– Được rồi, được rồi. Tôi chịu thua anh đấy, anh đợi một lát để tôi chuẩn bị đủ lượng nước hoa, hoá chất để tạo ra các pheromon đặc trưng của loài kiến chủ nô đã.

Hai con kiến thong thả đi về phía đông, Kira để hai con chuồn chuồn tự do săn mồi, với tốc độ bay và mắt quan sát cực nhạy của chuồn chuồn thì dù Kira một ngày cố gắng đi xa như thế nào chúng cũng dễ dàng tìm thấy.

Với sự dẫn đường của số 154, bọn chúng chọn những đường đi an toàn nhất, tránh va chạm tối đa với các tổ kiến khác. Cả hai vẫn mãi miết đi sâu vào trong rừng, nhưng dần dần chúng cảm nhận được điều gì đó khác thường, khu rừng quá vắng lặng, sự vắng lặng ở đây là chỉ những hoá chất thông tin Pheromon của loài kiến hiện hữu rất nhạt, kiểu như hơn một, hai ngay rồi mà chưa có nhóm kiến lớn nào xuất hiện vậy.

Bình thường trong một đế quốc rộng lớn với hơn trăm tổ kiến, còn chưa kể những tổ kiến phụ thuộc khác thì những con đường Phermon do kiến để lại khi tìm kiếm thức ăn, di chuyển, trinh sát sẽ để lại dày đặc trên mặt đất. Dù cho là mưa lớn cũng khó lòng mà trôi hết được. Thế nhưng đi lang thang cả ngày, mà Kira và số 154 chỉ cảm nhận được một ít hoá chất thông tin mỏng manh từ những kiến kiếm ăn đơn lẻ, rời rạc vẫn chưa thấy đấu hiệu của một cuộc hành quân lớn từ loài kiến.

– Đây có phải là vùng đất của đế quốc kiến chủ nô rừng là đó không vậy số 154. Hay là chúng ta mới chỉ ở ngoài rìa chưa tới khu vực của Đế quốc. Kira nghi ngờ hỏi số 154.

– Không đâu, chúng ta đã rời bờ sông khá lâu rồi, tôi chắc chắn là đã tiến vào lãnh thổ của Đế quốc từ lâu rồi. Số 154 quả quyết trả lời.

– Vậy tôi nghĩ có lẽ nên tìm kiếm kiến nào đó để hỏi thôi. Kira như mọi lần, đưa ra đề xuất không giống ai cả.

– Tại sao phải làm vậy? Mục tiêu của anh là về liên bang càng nhanh càng tốt mà, nếu thuận lợi như thế này, tôi nghĩ ta không nên làm vấn đề trở nên rắc rối thêm. Số 154 đề nghị với Kira.

– Các giác quan của tôi cứ bồn chồn, chúng làm tôi cảm thấy căng thẳng, cảm giác là chuyện biến mất của nhiều Pheromon này có ảnh hưởng lớn đến từ Liên bang kiến rừng lá kim của tôi. Kira trả lời.

– Anh chỉ toàn lươn lẹo thôi, chắc là thấy buồn chán chứ gì, tôi lạ gì anh nữa. Số 154 trêu chọc Kira.

Kira cũng chỉ cười cười, nó không biết giải thích với số 154 thế nào cả, thật sự thì cơ năng trong thân thể nó đã bị biến đổi quá nhiều, cảm giác bồn chồn cũng là có thật nhưng bí mật này Kira sẽ không chia sẽ với bất cứ kiến nào cả.

Lại một ngày trôi qua, bình minh vừa tới Kira đã hối số 154 xuất phát. Lần này nó nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ, cảm giác khó chịu hành họ Kira cả đêm qua. Cuối cùng sau khi thuyết phục Số 154 không chọn lựa đi vào đường tránh, mà ra những tuyến đường Pheromon lớn, chúng cũng tìm thấy một con kiến nấm đen hiền lành.

Loài kiến này chỉ chuyên nuôi nhiều loại nấm trong hang của chúng để ăn, Loài kiến nấm dùng lá, cuống hoa, và những phần khác của thực vật làm phân bón cho những vườn nấm của mình. Khi một kiến chúa đi xây tổ mới, nàng không quên ngậm theo một mớ nấm trong hàm để làm giống cho những vườn nấm mới. Loài nổi tiếng nhất trong họ kiến nấm chính là kiến cắt lá danh tiếng. – Trích bách khoa toàn thư về loài kiến.

– Này cô bạn kiến nấm, cho chúng tôi hỏi thăm đường một lát. Kira chặn đường kiến nấm hỏi thăm.

– Đây có phải là địa phận của Kiến chủ nô không, chúng tôi bị trôi dạt từ bờ sông bên kia qua, bây giờ không có đường về, đành lang thang ở đây kiếm ăn, nhưng dù ở tận bên kia sông vẫn nghe danh tiếng của đế quốc kiến chủ nô nên lỡ đường qua đây cũng tìm hiểu để bảo vệ mạng nhỏ của mình. Số 154 giãi bày với kiến nấm, nó lanh lẹ hơn Kira ở khoản giao tiếp này.

– Các ngươi không phải là gián điệp của kiến ngoại xâm từ phía đông phái đến đó chứ. Kiến nấm thăm dò hai con kiến lạ mặt này.

– Không không, chúng tôi từ con sông lớn phía Tây đi tới cơ mà, đoạn đường này cách Liên bang phía Đông xa lắm, anh bạn nghĩ có đúng không? Số 154 tiếp tục thuyết thục kiến nấm.

– Ý tôi không phải nói các ngươi là lính trinh sát của Liên Bang phía Đông đâu, có lẽ đúng là các ngươi từ bờ sông phía Tây tới thật nên vẫn chưa biết chuyện gì. Kiến nấm buồn bã trả lời.

– Chuyện gì cơ, Liên bang kiến đỏ hung của rừng là kim có chuyện gì à, cô mau nói cho tôi biết đi. Kira sốt ruột hỏi.

– Tôi cũng không biết chính xác điều gì xảy ra cho Liên bang đâu, chỉ nghe kể lại thôi, tôi chỉ là kiến nhà nông bé nhỏ làm nhiệm vụ hậu cần cho chiến tranh mà thôi. Kiến nấm trả lời.

– Chiến tranh!

Kira càng sốt ruột hơn nữa, may mà có số 154 kịp kiềm chế Kira nếu không nó mà mất bình tĩnh dùng cặp càng sắc bén của mình giữ con kiến nấm yếu đuối kia, có lẽ chỉ vô ý là cắt đôi kiến nấm ra mất.

– Không sao đâu, cô biết chút gì thì kể cho chúng tôi cùng biết. Số 154 nhìn Kira, ý bảo nó bình tĩnh lại để mình giải quyết.

– Hiện giờ Liên bang kiến đỏ hung rừng lá kim có khả năng đã bị tiêu diệt, hoặc ít ra là bị tấn công và chiếm đoạt lãnh thổ. Bọn họ đánh không lại kẻ thù nên lui dần về phía Tây. Cuối cùng va chạm với các đồn tiền tiêu của Đế quốc kiến chủ nô. Kiến đỏ hung yêu cầu hợp tác và liên minh chống kẻ thù ngoài lai. Kiến nấm kể hết những thông tin mình biết được cho số 154.

– Kiến ngoại lai là sao? Số 154 hỏi.

– Tôi cũng không biết, chỉ nghe các chiến binh kể lại mà thôi.

– Đúng rồi tại sao chúng tôi đi lại trong rừng rất hiếm gặp được các chiến binh kiến đi săn mồi. Kira hỏi kiến nấm.

– Đế quốc huy động mọi chiến binh đủ tuổi trưởng thành đều phải tập hợp ở mặt trận phía đông. Bây giờ ngoài kiến đỏ hung còn có kiến ngoại lai bí ẩn xâm lược nữa, nên đế quốc hầu như huy động toàn bộ chiến binh, chỉ chừa lại một ít kiến nấm, kiến nông phu, trồng trọt như chúng tôi làm hậu phương mà thôi. Kiến nấm thật tình trả lời, nó hằng ngày chỉ biết chăm chỉ làm việc, tìm thức ăn trồng nấm nên cực kỳ đơn thuần.

– Tôi hiểu rồi, xin cảm ơn cô kiến nấm rất nhiều. Số 154 và Kira tạm biệt kiến nấm tiếp tục hướng về phía Đông mà di chuyển.

Bởi vì Kira hiện tại rất lo lắng nên nó không thể đi trên mặt đất nữa, nó cần tăng tốc lên, bây giờ là lúc sử dụng chuồn chuồn để di chuyển rồi.

Kira và số 154 lên chuồn chuồn, chuồn chuồn tuy bay nhanh nhưng hằng ngày chúng phải tiêu tốn lượng thức ăn tươi bằng 30% khối lượng cơ thể, hơn nữa lại di chuyển quãng đường dài liên tục nên rất tiêu tốn năng lượng, cần phải có thời gian để chúng săn thức ăn.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, Kira đã bắt đầu thấy bóng dáng của các đoàn quân kiến, chúng thuộc nhiều thành phần khác nhau, chúng di chuyển có trật tự và đều hướng về phía Đông, Kira nghĩ là mình đã đi đúng hướng rồi.

– Nhìn kìa, có một tổ kiến được dựng dã chiến ở trên ngọn đồi kia, tôi cảm nhận được mùi hoá chất Pheromon quen thuộc của loài kiến đỏ hung rồi. Kira phấn khích truyền thông tin tới số 154.

Ngay lập tức chúng bay tới gần, nhưng chào đón chúng là loạt đạn axit cảnh cáo bắn lên không trung.

– Hỡi những chiến binh kiến chủ nô, đây là khu vực riêng của kiến đỏ hung, yêu cầu các ngươi đưa chuồn chuồn chiến đấu của mình rời khỏi khu vực này, các ngươi nếu còn tiếp tục quấy nhiễu đừng trách chúng ta phải dùng biện pháp mạnh. Tín hiệu Pheromon cảnh cáo của loài kiến đỏ hung tung ra dày đặc vào không trung.

Kira hiểu ra mình và số 154 do dùng chuồn chuồn bay tới nên kiến đỏ hung hiểu nhầm chúng là chiến binh kiến chủ nô cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa có lẽ kiến đỏ hung cũng biết được kiến chủ nô có sở hữu loài kiến siêu trộm có khả năng giả dạng thông tin thông hành, nhận diện của các loài kiến khác nên chúng lại càng đề phòng hơn nữa.

“Việc này thật rắc rối rồi đây, nếu không khéo xử lý, có thể xảy ra hiểu lầm nghiêm trọng không biết chừng.” Kira thầm nhủ.

– Tạm thời chúng ta nên rời đi đã., tôi có một đề nghị thế này. Số 154 tung hoá chất thông tin về phía Kira.

– Có kế sách gì cậu nói ngay đi. Đừng lôi thôi nữa. Kira đang gấp nên tâm tính có phần hơi nóng nảy lên.

Chương 21: Loài kiến lê dương

Đây là bài viết cá nhân, hãy ghi nguồn nếu muốn copy hay chia sẽ! Xin cảm ơn!

Phong Vân!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
trackback

[…] Chương 20: Tin dữ […]

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x