Chương 2 – Mai phục, tập kích và sống sót

TIỂU THUYẾT – ĐẢO KIẾN

Chương 1: Liên Bang Kiến Lửa Đỏ Rừng Lá Kim

Vì khá tủi thân khi suy nghĩ đến những lời nói vừa rồi của kiến chiến binh nọ, kiến số 357 không hay biết mình cả cách đoàn kiến hành quân một quảng đường khá xa. Nhưng rồi nó dần lấy lại tinh thần vì nó nhớ đến lời kiến bảo mẫu đã từng dặn dò “mỗi kiến đều có đẳng cấp riêng, nhiệm vụ riêng, kiến không cần suy nghĩ hành động riêng lẻ, không được ích kỷ, kiến chỉ cần hoàn thành đúng chức trách của mình và đặt lợi ích cản đàn lên trên tất cả”.

Nghĩ xong nó chạy nhanh về phía trước, và biết rằng cả đoàn sẽ vui vẻ lại với nó. Bất ngờ, những tín hiệu hoá chất hoảng loạn đặc trưng của loài kiến lửa đỏ toả ra khắp nơi.

– Báo động, báo động! Chúng ta bị mai phục. Tín hiệu của kiến lính dẫn đầu phát ra.

– Lập đội hình phòng ngự vòng tròn.

– Kiến bộ binh phòng ngự vòng ngoài, kiến pháo binh ở vòng trong, sẵn sàng bắn.

Số 357 nhanh chóng thấy được khung cảnh chiến đấu, một lượng lớn kẻ thù bao vây đồng đội. Nó chưa từng thấy loài kiến nào thế này, chúng có hình dáng bên ngoài tương tự với kiến lửa đỏ, nhưng to lớn hơn, màu vỏ kitin bên ngoài có màu đen bóng hơi ánh kim, và nhất là đôi hàm của chúng. Đôi hàm to lớn, dài hơn cả chiều dài của đầu kiến, nó chưa từng chứng kiến đôi hàm nào ghê sợ đến vậy. Đôi hàm như cặp lưỡi lê, mở ra khép vào cực nhanh cắt phăng mọi thứ cản đường chúng, gần 500 kiến chiến binh bị xé tan trong phút chốc. Kinh hoàng, những tín hiệu tiêu cực truyền lên não bộ của nó sinh ra những hoá chất ức chế tế bào não, khiến số 357 tê liệt đứng nghệt ra không thể động đậy nổi.

kiến pháo binh bắn axit

Thật ra cũng không trách nó được, từ khi sinh ra nó đã được lập trình sẵn để làm công cụ truyền giống chứ không phải để chiến đấu. Cơ thể nó nhỏ hơn kiến chiến binh, nó cũng không được huấn luyện để chiến đấu, trong tổ nó được tự do đi lại, chỉ tham gia dọn dẹp và xây dựng cơ bản.

– Mau trốn đi. Quay trở về tổ, báo với Nữ Vương chúng ta bị tấn công. Một kiến chiến binh phát tín hiệu khẩn cấp.

– Nhanh lên, cần có kiến thoát khỏi vòng vây, kiến trinh sát đã bị diệt hết cả, cần có kiến đem thông tin kẻ thù về cho tổ.

Như một mã lệnh được cài đặt sẵn trong AND của bất cứ kiến nào “tất cả vì lợi ích của tổ”. Máu trong cơ thể kiến số 357 tăng tốc vận chuyển năng lượng cần thiết, đem những căng thẳng lo âu trong hạch não của kiến số 357 ép xuống. Nó điên cuồng chạy trốn, nó có đôi cánh của kiến hữu tính nhưng đây chưa phải là mùa giao phối, những đôi cánh mỏng manh của nó chưa phát triển là mấy, nó quá yếu ớt để có thể nâng được cơ thể kiến 357, thậm chí còn gây vướng víu hơn.

– Bảo vệ cho số 357 trốn thoát.

Một tín hiệu được phát ra, cả đội hình chỉ còn chưa đến 100 lính kiến đều đồng lòng, chúng dàn hàng ra chống cự một cách quyết liệt, không khoan nhượng. Là những chiến binh, chúng đều sẵn sàng hi sinh vì lợi ích của tổ và Nữ Vương.

Kẻ thù của chúng loài kiến lạ mặt tỏ ra là những con kiến cực kỳ thiện chiến và hung tợn, đôi râu của kiến lạ mặt rung lên nhanh chóng nhận biết được tình hình. Ngay lập tức phương án tấn công được đưa ra, lính bộ binh hạng nặng đi đầu, chúng có lớp giáp ngoài cứng rắn như vỏ ốc sên, rồi lù lù tiến tới, khoan thủng hàng phòng ngự của kiến lửa đỏ, sử dụng cặp hàm to khoẻ của mình gạt hết kiến lửa ra tạo nên con đường cho kiến bộ binh trang bị nhẹ đi qua.

– Cố gắng giữ vững đội hình.

– Không cho kẻ thù vượt qua.

– Bịt kín lỗ thủng phòng ngự bên phải lại.

Hàng loạt thông tin tới râu kiến 357, nó nén đau thương chạy cắm đầu chạy về ngoài bìa rừng, nó hiểu là hiện tại con đường về tổ khi sáng của đội tuần tra đã bị bịt, nếu may mắn nó sẽ tìm được con đường khác có đánh dấu pheromone về tổ, có thể những dấu vết đó vẫn còn và chưa hề bị rửa trôi bởi sương đêm, hay trời mưa. Nó đã được chỉ dạy xác định hướng về tổ theo cực từ, cũng như mùi phát tán trong không khí nếu con đường pheromone không còn. Còn bây giờ nó phải tự bảo vệ được mình, bảo vệ được nguồn tin mà các đồng đội tin tưởng giao cho nó.

Kẻ thù đuổi rát phía sau, rõ ràng bọn chúng cũng chỉ là một nhóm đi trinh sát tiền trạm, nhưng được tổ chức quy củ, kỷ luật hơn rất nhiều, dù số lượng không đông đảo lắm. Hàng loạt giả thuyết được định hình trong bộ não của chú kiến đực trẻ tuổi.

– Bọn kiến đó muốn gì, tại sao chúng lại xâm nhập được vào khu vực quản lý của tổ, chúng không thể tự nhiên xuất hiện như thế được, bởi vì phía ngoài còn có những tổ kiến khác. Đây là liên bang kiến rừng lá kim của kiến lửa đỏ cơ mà? Các tổ kiến phía ngoài thế nào rồi? Họ phản bội chúng ta hay sao?

– Không. Tuyệt đối không có chuyện phản bội xảy ra. Bởi vì liên minh đã tồn tại hàng ngàn năm, Nữ vương của mình là con cháu trực hệ của liên bang, tách ra từ vương triều Đồi Thông Cổ Xưa.

Vậy tại sao kẻ thù xâm nhập được. Nghĩ đến đây, kiến đực trẻ rùng mình, nó có một dự cảm không lành về chuyện này!

Âm thanh sồn xoạt của tiếng chân kia giẫm lên lá khô càng lúc càng gần. Kiến số 357 không dám quay đầu lại, nó cắm đầu cắm cổ chạy hết tốc lực. Nhưng làm sao có thể trốn thoát được đây, toán kiến lạ mặt đã đuổi kịp nó, bọn chúng quây thành vòng tròn và hình như có ý định bắt sống nó. Vòng vây càng lúc càng siết chặt.

Cuối cùng hai lính kiến lạ mặt bắt được và đè nó xuống đất, chúng lại hàm răng sắc bén của mình cắn đứt đôi cánh của kiến 357.

– Hết. Vậy là hết thật rồi.

Chú kiến trẻ tuyệt vọng. Nó đã từng được nghe các kiến chiến binh già tàn tật kể về loài kiến lùn tàn ác, bắt giữ đối phương để khai thác thông tin, hay kiến chủ nô có phương pháp dùng nấm độc điều khiển tù binh bắt được, biến tù binh thành nô lệ làm việc cho chúng. Lúc mới đầu, nó không tin nổi loài kiến có thể gây ra những chuyện như vậy, nhưng sau khi xuống khu vực chăn nuôi ở đáy tổ, chứng kiến các kiến chăn nuôi điều khiển các con sâu bướm, các con rệp để chúng sản xuất ra chất ngọt cho tổ khi mùa đông tới, thức ăn khan hiếm. Nó đã nhận ra nền văn minh và kĩ thuật mà loài kiến sở hữu, thừa kế hàng ngàn năm rất to lớn, vĩ đại.

Nó đã nghĩ đến cái chết, kiến là loài dễ thích nghi với mọi môi trường sống nhưng lại rất nhạy cảm, nếu nó bị cô lập với đàn hay bị stress, độc tố sinh ra từ chính những căng thẳng đó đủ khiến cho kiến tự chết đi. Kiến rất ít khi tự sát, mà nó chỉ chấm dứt sinh mệnh của mình khi nhận ra mình không còn giá trị.

Bỗng nhiên, một bóng đen khổng lồ che lấp cả bầu trời vồ xuống, múc lên cả một mảng đất to. Nó cảm giác được mình đang bị nhất bổng lên không trung cùng với đất đai xung quanh, mọi thứ trộn lẫn vào nhau, đất cát vùi dập cả nó lẫn kẻ địch. Nó biết mình đang bị mang đi rất xa, rất xa, rồi tất cả rơi tuột xuống, chính xác là rơi thẳng từ trên trời xuống một hố sâu thăm thẳm, nó cùng với kẻ thù đều cùng chung số phận.

Kiến số 357 tỉnh dậy, nó đau nhức khắp người, chung quanh nó toàn là đất không có tí khe hở nào để ánh sáng chui qua được, chỉ toàn là bóng tối, nhưng chính điều này lại làm nó có cảm giác an toàn như khi ở trong tổ. Biết chắc là hiện tại mình đã trốn thoát được kẻ thù lạ mặt kia, nó cũng đã cạn kiệt tất cả sức lực rồi. Nó đói cồn cào và hơi lạnh lẽo nữa, dù sao ở trong tổ có hệ thống thông gió, tản nhiệt, nhiệt độ luôn được giữ ở mức hợp lý nhất, còn ở đây thì không có gì cả.

Cặp râu của nó vẫn còn hoạt động được, rung lên nhẹ nhẹ yếu ớt. Có điều gì đó khác thường ở đây, nó cảm nhận được như thế, có thể là những giác quan của nó bắt được những tín hiệu bất thường, những phân tử kỳ dị có trong đất đọng trên râu nó, từ từ phân tích, những phân tử đó như tiếp thêm sức mạnh cho các cơ bắp của nó vậy.

Hình như nguồn phát ra những phân tử đó ngay phía trước chỉ cách nó tầm năm mươi đốt chân. Kiến đực trẻ không hề nao núng, nó nhích thân hình một cách chậm rãi, lấy bộ hàm của mình hất bớt đất cát trước mặt, các chân còn lại đẩy cơ thể nhích dần lên. Có điều gì đó đang kêu gọi nó, một nguồn năng lượng bí ẩn đầy mạnh mẽ thúc giục nó tiến lên.

– Mình phải sống, phải mạnh mẽ hơn. Kẻ thù còn đang lăm le đe doạ tổ, chúng muốn hại Nữ Vương, muốn hại mẹ. Mình không được phép gục ngã.

Chú kiến trẻ không hề hay biết, chính những suy nghĩ đó của nó hiện tại rất khác thường, chưa từng xuất hiện trong dòng lịch sử dài dòng của Liên Bang Kiến Lửa Đỏ Rừng Lá Kim. Nó đã tự cá nhân hoá bản thân, nó đang suy nghĩ về chính mình, bắt đầu đặt lợi ích bản thân lên một chút dù là xen lẫn vào lợi ích của tổ, của giống loài. Từ giây phút này nó đã trở nên đặt biệt.

Đã tới được khu vực toả ra nguồn năng lượng, là một khối đá cứng rắn to lớn, to gấp vạn lần cơ thể nó. Râu nó bắt đầu tiếp xúc khối đá, cảm nhận được nhiệt độ lạnh bên ngoài, như một bản năng cơ bản của loài côn trùng, có điều gì thôi thúc nó bắt đầu dùng hàm của mình gặm vỏ ngoài khối đá. Có vị của than đá lâu năm mà nó từng bắt gặp trong hầm chứa đồ vật, nhưng mềm hơn có vị đắng gay gắt trong khoang miệng.

Như một dòng suối tràn đầy chảy từ khoang miệng xuống tận dạ dày. Bùng nổ, nguồn năng lượng vô biên xuất hiện trong cơ thể, toả ra khắp mạch máu qua từng tế bào, lan tới tận chân tơ cả đôi râu cũng bị nguồn năng lượng xuyên phá. Đau đớn tới buốt não, kiến ta lăn lộn gần như muốn ngạt thở, cơn đau đến quá nhanh và bất ngờ, mọi cơ bắp bị xé rách toạc, các mạch máu sôi sục như bị đun dưới ánh mặt trời buổi trưa gay gắt của mùa hè.

Kiến số 357 lại bất tỉnh một lần nữa, nguồn năng lượng kỳ lạ sau khi tàn phá khắp cơ thể kiến, thì bắt đầu co rút lại thành một điểm nhỏ nằm chính giữa ngực. Bắt đầu trùng tu, hồi phục lại tất cả những tổn hại vừa mới xảy ra. Các nhóm cơ sinh trưởng trở lại, mạnh mẽ bền bỉ hơn, hàm răng thu gọn lại, phía hai bên má cặp càng phát triển với hình dạng khác truowcsc dài sắc nhọn như lưỡi kiếm, râu mọc dài hơn còn có khả năng co lại nhanh chóng. Kiến số 357 đã thay đổi hoàn toàn nó không còn là kiến đực giống với tuổi thọ ngắn nữa, mà tuổi thọ của nó sẽ tăng trưởng theo sự hùng mạnh mà cơ thể nó có được.

Chương 3: Lang thang vô định và cơ hội thành chiến binh

Đây là bài viết cá nhân, hãy ghi nguồn nếu muốn copy hay chia sẽ!

Phong Vân!

 

 

 

 

 

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x