Chương 19 – Vượt sông

TIỂU THUYẾT – ĐẢO KIẾN

Chương 18: Thu phục chuồn chuồn ngô

Cả hai con kiến kỵ sĩ chủ nô bối rối thật sự, là những chiến binh được huấn luyện, tuyển chọn cẩn thận bọn chúng khẳng định không sợ chiến đấu, nhưng mệnh lệnh đảm bảo an toàn cho những con chuồn chuồn này là tuyệt đối.

Kira quan sát hai con chuồn chuồn kim này, bọn chúng có thân hình nhỏ, thon dài, khi đậu thì cánh chúng xếp lại đi dọc theo thân khác với các loài chuồn chuồn khác thường xếp cánh vuông góc, chuồn chuồn kim có cơ thể nhỏ yếu hơn chuồn chuồn ngô nhiều.

“Thật là những lính trinh sát trời sinh mà!” Kira cảm thán.

– Nhà ngươi là ai? Giữa chúng ta có hận thù gì lớn hay sao mà lại giết hại nhiều kiến chủ nô bọn ta đến vậy. Kiến kỵ sĩ tức giận tung hoá chất thông tin về phía Kira.

– Ta ư. Giữ ta và loài kiến chủ nô chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì cả, nhưng với bạn hữu của ta thì có. “Số 154, cậu có thể xuất hiện được rồi” Kira nhìn về đám cây dương xỉ ngoài kia ánh mắt như khuyến khích số 154 dũng cảm bước ra.

Kiến số 154 không tin nổi vào mắt mình khi chứng khiến trận chiến vượt ngoài sức tưởng tượng này. Kira không hề nói quá lên tí nào, hắn thực sự mạnh mẽ đám chiến binh kiến chủ nô không phải là đối thủ của Kira. Do khoảng cách quá xa, thông tin không đến được tới nơi của số 154 nhưng lại có một linh cảm gắn kết giữa chúng, có thể Kira đã sử dụng khả năng đặc biệt nào đó của bạch nhãn, số 154 lại có thể hiểu được định của Kira. Như tiếp thêm động lực, nó đi ra ngẩng mặt nhìn về phía kiến chủ nô.

– Chỉ vì con kiến nô lệ thấp hèn này mà ngươi dám đối đầu với bọn ta hay sao, sau lưng đồn tiền tiêu này là cả một đế quốc vĩ đại. Đã vậy ngươi còn dám cướp chuồn chuồn chiến đấu mạnh nhất nữa chứ, ngươi chán sống rồi. Kiến chủ nô kỵ sĩ thông tin tới Kira.

– Đế quốc vĩ đại nào chứ. Ta là hoàng tử dòng dõi Nữ Vương Shirio Noyuki kuyusa, thuộc liên bang kiến đỏ hung rừng lá kim. Kira nào có sợ gì chứ nó dõng dạt đáp trả lại.

– Thì ra là kiến đỏ hung của liên bang rừng lá kim ở phía Đông. Kiến kỵ sĩ bất ngờ.

Tuy Đế quốc kiến chủ nô rừng lá đỏ phía Tây của bọn chúng và Liên bang kiến đỏ hung rừng lá Kim phía Đông của Kira thường xuyên va chạm lẫn nhau, đồn tiền tiêu này còn có nô lệ kiến đỏ hung do những cuộc chiến tranh nhỏ giữa hai bên xảy ra, nhưng cuộc chiến chưa khi nào căng thẳng vượt quá giới hạn, giới hạn của hai bên ngầm hiểu nhau là Kiến chúa và kiến hữu tính.

Bây giờ lại xuất hiện một con kiến đỏ hung tự xung là hoàng tử một vương triều thuộc Liên Bang, không lẽ Kiến đỏ hung thực sự muốn một cuộc chiến tranh tổng lực hay sao, vốn dĩ chúng đâu phải là loài hiếu chiến vậy đâu. Kiến chủ nô suy nghĩ.

“Việc này vượt quá khả năng giải quyết của chúng ta rồi.” Hai con kiến kỵ sĩ chỉ huy chuồn chuồn mình đáp xuống mặt đất, chúng muốn thảo luận với những con kiến chủ nô còn sót lại sau trận chiến với Kira, và cũng không còn được là bao chỉ còn hơn chục con kiến chiến binh sống sót. Đây là bản năng của loài kiến khi gặp bất kỳ vấn đề nào khó giải quyết, chúng đều dựa vào số đông để đưa ra phương án, dù cho chỉ còn hai kiến chúng cũng sẽ làm vậy.

Nhưng còn Kira là khác, nó chần chừ tấn công vì sợ chỉ có thể tiêu diệt được một kiến Kỵ sĩ, con còn lại sẽ trốn thoát qua bờ sông, nghiêm trọng hơn nó sẽ báo tình hình ở đồn tiền tiêu cho tổ của nó, điều này không có lợi cho Kira một chút nào cả. Đối đầu với cả đế quốc rộng lớn ư, Kira không nghĩ sức lực một con kiến nhỏ nhoi có thể làm được điều đó, bản năng sinh tồn của loài kiến và gián là vô địch trong thế giới này.

Khi nhìn thấy hai con kiến kỵ sĩ tụ tập kiến chiến binh lại xung quanh, Kira biết cơ hội của mình đã đến. Nó truyền lệnh cho Red lao xuống bất ngờ, chiến thuật là mỗi bên sẽ chiến đấu với một cặp Kỵ sĩ-chuồn chuồn. Từ trên không trung lao vút xuống, Kira tung hoá chất pheromon cực kỳ hung hãn về phía kẻ địch.

– Các ngươi không có đường nào thoát cả đâu, tất cả sẽ phải bỏ xác tại bãi lầy này. Kira muốn ngăn chặn việc nhóm kiến còn lại kịp đưa ra giải pháp, không nên khinh thường sự đoàn kết của loài kiến.

Nhóm kiến chủ nô hoảng hốt, truyền đạt thông tin tới hai kiến Kỵ sĩ.

– Các ngươi nên đem chuồn chuồn vượt sông trở về đế quốc, mặt kệ bọn ta.

– Không kiến nào được phép đi cả. Kira kiến quyết phong toả đường lui của chúng.

Hai con chuồn chuồn kim bay vọt lên, linh hoạt toả ra hai hướng chạy trốn, tốc độ bay hết tốc lực của chúng quả thật cực kỳ nhanh. Kira biết nó không có khả năng đuổi kịp, nó điều khiển Red bay sát tới một con chuồn chuồn, chỉ một cú bật nhảy Kira đã bám được vào phần đuôi của con chuồn chuồn kim, còn Red theo kế hoạch nó quay đầu đuổi theo mục tiêu con lại. Chuồn chuồn là loài có thể săn đuổi đồng loạn bé hơn để ăn thịt, kết quả sống sót của con chuồn chuồn kim kia nếu không bất ngờ thì có thế dự doán trước được.

Kira cắn chặt vào đuôi con chuồn chuồn kim, sau đó bò chậm rãi phần lưng đối mặt với con kiến Kỵ sĩ. Kiến kỵ sĩ bị ép phải bỏ qua việc điều khiển chuồn chuồn của mình, buộc quay lại chiến đấu với Kira. “Xoẹt” chỉ một cú cắt nhanh từ cặp càng của mình, Kira đã cắt đứt đầu con kiến đối thủ. Do đã có kinh nghiệm, Kira nhanh chóng giành quyền kiểm soát chuồn chuồn kim.

Nó quay lại bãi lầy, tiếp tục truy quét đám tàn binh kiến chủ nô còn sót lại, Red sau khi đuổi kịp con chuồn chuồn kia, nó tấn công và ăn ngấu nghiến cả chuồn chuồn lẫn kiến kỵ sĩ, rồi khi quay lại tìm Kira khi chứng kiến Kira đang tấn công đám kiến chủ nô chạy tán loạn bên dưới. Red gia nhập, hai sát thủ bầu trời này không mất nhiều thời gian để làm chủ tình hình, chỉ một thời gian ngắn đã diệt sạch đám kiến tàn binh. Red hưng phấn trả thù tháng ngày bị nô dịch của mình đến nỗi nếu Kira không kịp thời can thiệp, chắc nó đã bắt lấy số 154 mà ăn thịt rồi.

– Bây giờ thì chúng ta có thể vượt sông được rồi. Số 154 bây giờ đã hoàn toàn tín phục Kira, nó truyền đạt thông tin.

– Ta sẽ giao cho cậu con chuồn chuồn kim này. Bây giờ cậu đã được tự do làm điều mình muốn rồi. Kira nhìn số 154, nó cọ râu trao đổi trực tiếp.

– Anh không cần tôi nữa ư. Tuy không mạnh mẽ như anh nhưng tôi cũng có khả năng đặc biệt của mình, có thể sẽ có lúc anh cần dùng đến tôi thì sao. Số 154 thảng thốt, tỏ ý không vui.

– Không không! Cậu đã được giải thoát thân phận nô lệ, cậu nên tìm kiếm mục đích sống của chính bản thân mình, đi theo tôi chỉ là giao kèo lúc đầu của chúng ta mà thi. Tôi không muốn ép buộc cậu vào cuộc hành trình đầy gian nan này. Kira trả lời với thái độ trân quý với số 154.

– Mục tiêu của tôi ư. Từ khi là một ấu trùng nhỏ đã mang thân phận nô lệ, rồi rong ruổi tới đồn tiền tiêu này, bị áp bức, bắt làm việc cực nhọc, mục tiêu của tôi chỉ đơn giản là sinh tồn mà thôi. Bây giờ nhìn thấy anh chiến đấu, thấy anh tự do bay lượn như vậy, tôi cũng chỉ có muong ước được theo anh khám phá đó đây mà thôi. Số 154 thành thật trả lời.

– Nhưng theo tôi, cậu sẽ gặp nhiều nguy hiểm, tôi không chắc mình đảm bảo an toàn cho cậu suốt quãng đường về Liên Bang kiến đỏ hung rừng lá kim được đâu. Kira bày tỏ về mối nguy hểm mà số 154 có thể gặp phải nếu tiếp tục dấn thân vào.

– Bây giờ, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác được sống cho chính mình rất tuyệt vời. Anh hãy cho tôi đi theo anh, đến khi tôi tìm được mục đích của mình thì thôi. Tôi có một ý tưởng là muốn khám phá nơi tận cùng của thế giới này là gì, nhưng trước tiên tôi muốn biết tận cùng của Liên Bang nơi quê hương của anh là gì đã. Số 154 lém lĩnh trả lời.

– Thật vậy ư. Mục tiêu của cậu cực kỳ vĩ đại đấy. Kira nghiêm túc trả lời. – Liên bang đã trải qua rất nhiều triều đại, cũng không thiếu những Nữ vương muong muốn mở rộng bờ cõi, tìm được điểm cuối cùng của thế giới, nhưng đến nay vẫn chưa thấy được giới hạn thật sự của thế giới này đâu.

– Ồ, vậy ư. Số 154 cực kỳ phấn khích. – Có kiến chung mục tiêu của tôi ư, lại là những nữ vương nữa chứ. Tôi quyết tâm theo anh rồi đấy, anh không đuổi được tôi đi đâu.

Cuối cùng sau một ngày dài chiến đấu cực kỳ vất vả, Kira đã mệt rũ rợi, việc sử dụng Bạch nhãn trong thời gian dài, đem lại gánh nặng tinh thần rất lớn cho nó. “Có sẽ sau này phải hạn chế sử dụng Bạch nhãn thì tốt hơn”, Kira suy nghĩ. “Bạch nhãn quá hao tốn năng lượng, lại cực kỳ mệt mỏi sau khi dụng nữa chứ!” Cả hai quyết định cùng chuồn chuồn của mình nghỉ ngơi qua đêm.

Sáng sớm hôm sau, Kira cùng số 154 cưỡi chuồn chuồn vượt sông, con sông này cực kỳ rộng nếu không có vật cưỡi bay qua, thì hầu như khả năng vượt qua sông gần như là không thể. Lại nói Kira trên đường đi, đã hỏi số 154 nó có muốn một cái tên cho mình hay không. Số 154 trả lời, nó muốn giữ lại cái tên hiện tại của mình, nó nhìn Kira với ánh mắt đầy thâm ý.

“Anh đặt tên cho chính mình, chứng tỏ anh có chí lớn trong tâm. Còn tôi, chỉ mong ước trở thành một nhà khoa học, được học hỏi thêm nhiều kiến thức, được sống được biết nhiều hơn về thế giới này, với tôi vậy là đủ. Tôi không có sức mạnh, nên nếu muốn sống lâu thì trở thành một chú kiến thợ bình thường là điều tốt nhất.”

Cả hai trò chuyện vui vẻ cùng nhau, chỉ mất nửa buổi sáng chúng đã qua được phía bên kia bờ sông. Kira nhìn cảnh vật xung quanh, nó cảm nhận được mùi vị của đất mẹ, của cây cỏ nơi quê hương của mình, một nỗi niềm cảm thán nhớ nhung dâng trào trong lòng nó.

Chương 20: Tin dữ

Đây là bài viết cá nhân, hãy ghi nguồn nếu muốn copy hay chia sẽ! Xin cảm ơn!

Phong Vân!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
trackback

[…] chương 19: Vượt sông […]

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x