Chương 16 – Thức tỉnh bạch nhãn

TIỂU THUYẾT – ĐẢO KIẾN

Chương 15: Xâm nhập tổ kiến chủ nô

– Đừng hoảng hốt, ta chỉ muốn hỏi một ít thông tin mà thôi, rồi sẽ thả tự do cho ngươi. Kira trao đổi thông tin bằng kiểu cách, điệu bộ từ tốn, nó còn vuốt ve phần bụng con kiến thợ để nó bình tĩnh trở lại.

– Ngươi là kiến ngoại lai xâm nhập, không phải kiến nô lệ trong tổ này. Kiến thợ chủ nô tức giận khi tiếp xúc trực tiếp với Kira, nó đã phát hiện ra ngay điều này.

– Đúng vậy, ta không muốn mất nhiều thời gian nữa, ta muốn biết những con chuồn chuồn hiện nay đang ở đâu, và làm thế nào bọn kiến chủ nô các ngươi lại có thể sai khiến được chúng.

– Ta sẽ không trả lời kiến ngoại lại đáng ghê tởm đâu. Kiến thợ trả lời.

Kira không nói không rằng, lạnh lùng dùng cặp càng sắc bén cắt đứt chân trước của kiến thợ – Làm gì phải khổ sở như vậy. Kira lại tiếp tục dò xét.

– Nếu ngươi ngoan cố, ta sẽ cắt đứt từng chân của ngươi, sau đó đến râu, và khi ngươi không còn khả năng duy chuyển được nữa, ta sẽ tiêm axit formic vào trong thân thể ngươi. Ta học được chiêu này từ nhện đen. Ngươi cũng biết khả năng ăn mòn của axit formic mạnh đến cỡ nào rồi đấy, đừng lo ta chỉ tiêm vào một ít đủ để không làm tan chảy nhà ngươi, nhưng từng khối cơ từng nội tạng sẽ bị đốt cháy từ từ, ngươi sẽ lăn lộn đau đớn tốt cùng. Kira lại đe doạ lần nữa.

Con kiến thợ đau đớn lăn lộn, nhưng nó quyết tâm không hé nữa lời. Kira tiếp tục cắt đứt một chân của nó, tiêm vào lượng nhỏ axit forrmic, nhưng nó vẫn không hé lộ bất cứu điều gì.

“Thật khó khăn, những con kiến nô lệ này cũng cứng đầu dữ”. Sự bực bội của Kira bắt đầu dâng lên, màu mắt nó lại có sự thay đổi, trở nên đỏ rực, Kira nhìn chằm chằm vào con kiến thợ mắt nó hiện lên màu trắng đục, nó muốn hỏi lần cuối.

– Nói đi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ta không nhận được câu trả lời thoả đáng ta sẽ giết ngươi tại đây.

– Tôi nói!

Bất ngờ, con kiến thợ chủ nô lại thay đổi thái độ, Kira tưởng nó sẽ không trả lời bất cứ điều gì chứ. “Chuyện gì thế này, lúc nãy ta nhìn chằm chằm vào đối phương, trong khoảng khắc thoáng qua hình như đôi mắt ta có khả năng khống chế được dòng suy nghĩ của kiến thợ này.” Kira thầm nghĩ. “Mặc kệ là năng lực gì, mình sẽ tìm hiểu sau, bây giờ phải hỏi tin tức quan trọng cái đã.”

– Tổ tiền tiêu này hiện đang nuôi dưỡng ba con chuồn chuồn, trong đó có hai con thuộc loại chuồn chuồn cỡ nhỏ, và một con chuồn chuồn cỡ lớn. Con kiến thợ như đang mộng mị, nó trao đổi thông tin như kẻ mất hồn.

– Vậy hiện tại những con chuồn chuồn đó ở đâu, tại sao ta không hề thấy dấu vết của chúng ở đây. Kira hỏi.

– Chúng tôi không để chuồn chuồn trong tổ, nó quá to lớn, hiện tại chúng đang được trông coi ở một khu đất bí mất gần bờ sông, chỉ có một ít kiến chiến binh lão làng biết vị trí. Kiến thợ chủ nô trả lời.

– Nói vậy chắc ngươi cũng biết vị trí đó. Kira tiếp tục hỏi.

– Đúng vậy, tôi là kiến thợ chuyên đưa thức ăn đến cho chuồn chuồn, bọn chúng cực kỳ ăn tạp, hằng ngày chúng tôi phải thường xuyên đưa thức ăn đến cho chúng, không được để chúng đói nếu không chúng có thể tấn công về phía tổ cũng không biết chừng.

– Ngươi hãy dẫn ta tới khu đất mà các ngươi đang trông coi những con chuồn chuồn đó. Kira lạnh lùng ra lệnh.

Nếu không có Kira thì con kiến thợ kia chưa chắc có thể thoát ra khỏi tổ trong tình cảnh hỗn loạn thế này, nó đã già và không còn khoẻ nữa chỉ cần ba đến bốn con kiến nô lệ cùng lúc tấn công thì có khả năng quật ngã được nó. Kira băng băng thẳng đường, nó không cần phải tấn công bất kẻ nào cả, những con kiến trong tổ này không kẻ nào đủ sức ngăn cản được bước chân của nó, cả lớp vỏ kitin như tường đồng vách sắt này nữa chứ! Nó cứ vậy, lầm lũi như chiếc xe thiết giáp mà đi ra ngoài tổ.

Kira trước tiên quay trở lại nơi ẩn nấu để đón kiến số 154 cùng đi. Khi thấy Kira, số 154 cực kỳ mừng rỡ, nó đã tưởng Kira đã gặp chuyện rồi chứ.

– Ôi, sao anh lại đẫn theo kiến chủ nô về theo thế này. Số 154 hoảng sợ thực sự.

– Không sao đâu, hắn không gây nguy hiểm cho cậu được đâu. Hiện tại hắn đã bị tôi khống chế điều khiển rồi. Kira trả lời số 154 cực kỳ tự tin.

– Sao anh bắt được kiến chủ nô vậy, đừng nói với tôi là anh vào tận hang của chúng đấy nhé.

– Đúng vậy! Kira thông tin lại cho số 154 biết hành động của nó, số 154 cực kỳ thán phục sự dũng cảm, mưu trí của Kira.

“Chúng ta cần phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng đến được vị trí của những con chuồn chuồn, tôi nghĩ cuộc nổi loạn của những kiến nô lệ sẽ không kéo dài được lâu đâu, trước sau gì chúng cũng sẽ bị đàn áp mà chịu khuất phục thôi”. Kira hiểu rằng với sự nổi loại do xúi dục, lại không có kiến dẫn dắt cũng không hề có phương hướng hành động gì cả, sớm muộn sự nổi loạn này cũng sẽ thất bại mà thôi.

Kira không áy náy gì lắm khi lợi dụng những con kiến nô lệ kia, nó chỉ nghĩ đơn giản là mình đã chỉ một con đường sáng cho chúng, kiến nô lệ có nhận ra được để thoát khỏi số phận của mình không là sự lựa chọn và quyết tâm của chúng. Còn nó, nó có mục tiêu riêng của bản thân rồi.

– Được rồi, ngươi tiếp tục dẫn đường đi! Kira ra lệnh cho cho kiến chủ nô đang bị điều khiển kia.

Số 154 kinh hãi, nó vội vàng truyền đạt thông tin. “Mắt anh khi ra lệnh chuyển qua màu trắng.”

– Tôi cũng không rõ đây là chuyện gì, tạm thời hãy gọi khả năng này là bạch nhãn đi, có thời gian tôi sẽ tìm hiểu sau.

Chúng đi vào một bãi lùn lầy, với dám cây dương xỉ mọc cao chót vót như vươn tới tận trời, những tán lá lại to bè, dày cộm và rậm rạp, nơi chăm sóc ba con chuồn chuồn kia nằm ở trung tâm đám cây dương xỉ này, kiến tù binh cho Kira biết.

– Chậm đã! Số 154 truyền đạt – Nếu thực sự nơi này có chuồn chuồn, kiến chủ nô sẽ cử kiến chiến binh đến trông coi, ngươi có biết chính xác số lượng canh giữ nơi này không?

– Mỗi một con chuồn chuồn có hơn ba mươi kiến chiến binh nuôi nấng, tại đây duy trì số lượng kiến chiến binh khoảng một trăm kiến. Kiến tù binh trả lời rành rọt.

“Chúng ta cẩn thận tiến tới quan sát”. Kira lúc nào cũng là kẻ lớn gan, nó nào sợ nguy hiểm là gì. “Nếu cậu sợ cậu có thể ở lại đây, tôi hiểu là trong tiềm thức cậu với chưa thoát khỏi sự sợ hãi đối với kiến chủ nô được.”

– Cảm ơn anh, có lẽ anh nói đúng, nhưng nếu càng như vậy tôi lại càng phải quyết tâm sát cánh cùng anh, chỉ có như vậy mới đẩy lui được sự ám ảnh về thân phận nô lệ của bản thân mình được.

Kira nhìn số 154, ánh mắt nó tỏ vẻ tán thưởng, dù là nhận ra vấn đề nhưng dám có dũng cảm đương đầu thì đã là có cố gắng vượt bậc rồi, kiến số 154 xứng đáng là bạn đồng hành của nó.

Khi vượt qua được đám bùn lầy lội, Kira ẩn sau thân cây dương xỉ quan sát với đôi mắt cực tinh của mình.

– Ồ, thật đáng ngạc nhiên.

Dù đã được số 154 kể nhưng khi nhìn thấy tận mắt những con kiến chủ nô đang mớn thức ăn và vệ sinh cẩn thận các chân của con chuồn chuồn, Kira mới tin nổi là loài kiến chủ nô lại có khả năng đến vậy. – Đúng là có khoảng một trăm kiến chiến binh đang chăm sóc ba con chuồn chuồn. Kira quay lại nhìn con kiến tù binh cười cười, sau đó bất thình lình dùng hàm chắc khoẻ của mình cắt đứt cổ kiến chủ nô này.

– Bây giờ kiến chủ nô này đã vô tác dụng, hơn nữa khi hành động, tôi không có thời gian để trông chừng nó nữa, khả năng khống chế cũng chưa được dùng lần nào, nếu không cẩn thận mà bị lộ thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Kira giải thích cho số 154.

– Tôi hiểu. Số 154 trả lời chắc nịch. “Nhưng tại sao anh lại không điều khiển cho kiến tù binh này dụ bớt đám kiến chiến binh đi nơi khác, nếu tôi là anh, tôi sẽ lấy lý do là tổ đang bị bạo loạn, yêu cầu chia bớt số kiến chiến binh về để hỗ trợ”.

– Không được. Kira từ chối thẳng thừng. Tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho các kiện nô lệ, tôi biết cậu lo lắng khi nhìn thấy trăm lính kiến này, nhưng nếu cậu đã xác định sẽ đi theo tôi, cần phải đặt lòng tin nơi tôi, còn bây giờ hãy tránh sau đám cây dương xỉ này mà nhìn tôi trả thù cho những oan uất cậu đã phải gánh chịu bấy lâu. Kira không cho số 154 kịp thời gian trao đổi, nó dậm chân nhảy mạnh ra khỏi đám dương xỉ.

Đám kiến chiến binh phát hiện ra Kira, nhưng chúng chỉ nghĩ đây là một con kiến đang đi tìm thức ăn mà thôi, đôi khi chúng cũng gặp những con kiến đi lạc như vậy, và thường thì cách giải quyết là bắt lấy những con kiến đơn lẻ đó làm mồi cho lũ chuồn chuồn.

Chuồn chuồn là loài côn trùng ăn tạp cực kỳ, thức ăn chính của chúng thịt tươi, chúng ăn bất kỳ loài côn trùng nào bắt được, đôi lúc ăn thịt cả chính đồng loại của mình. Một con chuồn chuồn sẽ ăn khoảng 15% trọng lượng cơ thể mỗi ngày, và những con càng lớn thì chúng càng ăn nhiều, Chuồn chuồn sử dụng một trong ba kỹ thuật để tìm và bắt con mồi: săn mồi trên không, đột kích, sà xuống, chúng được trang bị đôi cánh tốt tốt để đuổi theo con mồi. Chuồn chuồn có thể tăng tốc ngay lập tức, chuyển hướng, đứng tại chỗ, hoặc thậm chí bay ngược trở lại. – Trích bách khoa toàn thư về côn trùng.

Lũ kiến nô lệ chỉ cử ra hai con kiến lính đi bắt Kira, chúng đánh giá Kira là một kiến đỏ hung khoẻ mạnh, nhưng vậy thì thế nào chứ, chúng còn săn được kiến sư tử nữa là.

– Anh bạn đi đâu vậy, đây là khu vực cấm của kiến chủ nô, chúng tôi có rải hoá chất Pheromon cảnh báo rồi kia mà. Lâu lắm mới có kiến lạ mặt dám bén mảng tới đây đấy. Thật chia buồn cho anh bạn, vào thì dễ nhưng ra thì không có lối nào cả đâu. Một con kiến chiến binh tung hoá chất thông tin tới Kira.

Chương 17: Tàn sát

Đây là bài viết cá nhân, hãy ghi nguồn nếu muốn copy hay chia sẽ! Xin cảm ơn!

Phong Vân!

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

3 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
trackback

[…] Chương 16: Thức tỉnh bạch nhãn […]

trackback

[…] Chương 16: Thức tỉnh bạch nhãn […]

trackback

[…] Chương 16 – Thức tỉnh bạch nhãn […]

3
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x